nguyễn thị liên tâm

NGƯỜI ĐÀN BÀ
GÕ CỬA MẶT TRỜI
Người đàn bà gõ cửa mặt
trời
Đôi tay nào lần trong bóng tối
Tia nắng nào trốn vào tóc rối
Khúc sông xưa, tình tội bùn nâu
Người đàn bà gõ cửa mặt trời
Đôi chân nào lần trong tiếc nuối (chới với)
Tia nắng nào rót lời hấp hối
Mảnh trăng đêm lặn lội bờ sông.
*Người đàn bà hát lời mênh mông
Tia nắng tắt, dòng đông trôi mải miết
Có tiếng chiều đi…, chiều đi biền biệt
Mặt trời rơi, da diết gọi chiều
Người đàn bà gõ cửa mặt trời
Đôi mắt nào vùi trong trống vắng
Mái tóc nào búi chùng đêm trắng
Áo hoa ngâu, vàng lặng hoàng hôn.
Nguyễn Thị Liên Tâm

art2all.net
|