nguyễn thị liên tâm

 

 

NGƯỜI ĐÀN BÀ CỦA THỜI BOM ĐẠN

Đầu làng
cây gạo trổ bông
Chị tôi gánh cực
đổ sông Giang đầu
Trời hành tháng bảy mưa ngâu
Thương người, ái ngại,
gom sầu về đong

Sầu riêng,
một mớ ḅng bong
Trời mưa
bong bóng phập phồng… chị tôi!
Người đi về cơi xa xôi
Một ḿnh, một bóng,
chị tôi… một ḿnh

Hằng đêm,
buồn cứ rập ŕnh
Lập ḷe hoa gạo,
chiến chinh…
lập ḷe.
 

Nguyễn Thị Liên Tâm


 

--=o))o((o=--

 

 

NGƯỜI ĐÀN BÀ TRÊN BẾN SÔNG

Cắn môi,
dập bả trầu không
Chị tôi lấy chồng, bỏ lại đàn em
Chiều chập choạng,
tối nhá nhem
Mẹ tôi nhớ chị, lấm lem nỗi buồn

Về nơi
“chớp bể mưa nguồn”
Chị tôi úp mặt, nỗi buồn chỏng chơ
Sông sâu,
ngụp lặn bơ thờ
Một ḿnh chèo chống ván cờ rủi, may

Một ngày tỉnh,
mấy ngày say
Chốn về hụt bước, đ̣ đầy lỡ duyên
Mẹ ơi,
ván đă đóng thuyền
Ngửa nón quạt gió, chính chuyên dại khờ.

Nguyễn Thị Liên Tâm

 

art2all.net