nguyễn thị liên tâm

 

 

 

Nhớ Người “Đưa Đ̣” Ngày Ấy

Kính tặng Thầy Nguyễn Hữu Phúc


Em là “người đi đ̣” trên chuyến đ̣ xưa thầy đă chở
Qua bến bờ kiến thức vốn mênh mông
Sau những quảng thời gian ấp ủ đến nao ḷng
Thầy đưa em rời bến sông này để đi vào bến khác

Trước mắt em cuộc đời vẫn là hoa, là nhạc
Nên em yêu vô cùng nghề dạy học của thầy
Trái tim hồng như hoa mười giờ mộc mạc
Cứ nẩy mầm những khát vọng mê say

Em rón rén đặt chân lên bờ khát vọng
Đă vào giảng đường,
rồi lại vào giảng đường rộng lớn gấp bao lần
Nhưng lớp cũ vẫn trở về trong kư ức
Bóng thầy hao gầy trong nỗi nhớ mênh mông

Em nhớ măi lời xưa thầy đă bảo:
“Chữ chúng mày nghiêng nghiêng
như lên dốc xuống đèo”
Thầy ơi! Cuộc đời có bao giờ hoàn hảo
Thành công nào chẳng lắm nỗi gieo neo.

Theo nghiệp thầy hơn hai mươi năm trên bục giảng
Học tṛ đến thăm em, em lại nhớ đến thầy
Một cuộc đời như mây ngàn lảng bảng
Cứ trôi theo tháng, ngày ngày


Nguyễn Thị Liên Tâm

 

art2all.net