TRUYỆN CÁI CỔ Kristztina Toth (1967 - )
Hình Wikipedia
TRUYỆN CÁI CỔ
Năm 78 nàng đến phương Tây lần đầu tiên trong đời. Sau này nàng có đến thường hơn, nhưng chuyến đi đầu tiên ấy đặc biệt nhớ mãi. Nàng được mời tham dự họp ở Ulm. Lúc đó mấy con gái còn nhỏ và chồng trông nom chúng. Không có lệ bác sĩ đem theo phụ tá quang tuyến X, nhất là lại họp 5 ngày ở phương Tây.. Nàng nghĩ rằng y sĩ trưởng đã sắp đặt chuyến đi và nàng cũng ngờ rằng ông muốn gì đó ở nàng.
Đêm đó khi họ đứng áp sát nhau trong hành lang, nàng biết rằng sau cùng nàng sẽ theo vào phòng ông. Cả hai đã uống rượu và nàng giờ đặc biệt khó khăn giữ được tỉnh táo. Đầu óc chuếnh choáng quay cuồng, họ ngã vật xuống giường và làm tình cho tới gần sáng khi bác sĩ tỉnh lại lúc 5 giờ và lặng lẽ rời phòng như thể đã được gọi đi khám bệnh.
Nàng bước vào phòng thử với chiếc áo đỏ cổ thấp. Ở quê nhà nàng chưa bao giờ chọn cho mình một áo nổi bật như thế, nhưng ở đây nàng suy nghĩ thấy có thể mặc nó. Nàng ngắm mình trong gương và một đôi mắt xanh lam của phụ nữ đang chăm chăm ngó lại, kiểu người phụ nữ có thể thoải mái mặc đồ mầu đỏ trong vài năm nữa.
Nàng xoay người để ngắm bên sườn và đó là lúc nàng thấy chiếc khăn choàng trên móc.. Hằn là ai đó đã để quên. Khăn lụa quàng cổ mầu đỏ và xanh lam với cái gì viết trên nó. Trong đời nàng chưa hề lấy cắp thứ gì, cũng như nàng không có ý định lấy cắp cái khăn này, nàng chỉ muốn thử nó.
Nó hợp với nàng, và nó che hoàn toàn cái dấu vết trên cổ. Nàng cởi nó ra và treo lại móc, để cho nếu chủ nhân trở lại tìm sẽ thấy nó. Nàng sắp rời phòng thử thì tim nàng đập loạn xạ và ham muốn dồn dập ập đến xúi nàng dấn tới và lấy khăn. Khăn lụa cho áo đỏ. Nàng ngó lên trần, như thể sợ có ai đang quan sát, và rồi nhét vội khăn vào túi xách. Tại quầy thu tiền nàng cảm thấy như người thu tiền có thể nhìn xuyên thấu nàng, như cô ta có thể bất cứ giây phút nào chỉ vào túi xách và bảo nàng lấy nó ra. Hoặc là khách hàng nào đó chộp lấy nàng và tra vấn nàng về chuyện gì đã xảy ra với chiếc khăn lụa họ đã bỏ lại trong phòng thử. Nhưng ngay cả chẳng có ai buồn ngó nàng khi nàng trả tiền và không có ai theo nàng khi nàng rời cửa hàng với túi xách của tiệm cầm ở tay. Trong thang máy khi đi xuống, quả tim đập thình thịch sau cùng mới dịu xuống.
Chiều đó nàng mặc áo đỏ với khăn lụa đến họp, nơi nàng trình chiếu các minh họa trong khi họ thuyết trình. Chiếc khăn làm nổi bật đôi mắt sáng xanh. Rồi bác sĩ trưởng thuyết trình dài bằng tiếng Đức nàng không hiểu, nhưng nàng cảm thấy như thể mọi người chăm chú ngó ngực nàng suốt bài, và mặc dù nàng đã 2 con người ta vẫn thấy nàng hấp dẫn.
Tối đó dự tiệc ăn nàng giữ nguyên chiếc khăn, và sau đó để cho bác sĩ gõ cửa và lập lại chuyện như đêm trước.
Bây giờ 29 năm sau, khi nàng đang thử áo, nàng chợt do dự, và phiền muộn quen thuộc chợp ập đến - dẫu sao, để làm gì cơ chứ! Nàng lột cái áo bờ lu chật bất ưng và đi qua phòng thử của con. Nàng kéo ngược tấm màn và bước vào bên trong. Con gái đang thử áo thung, và từ bên trong áo gọi vọng ra, phải mẹ không? Đầu cô nhô ra trên cổ áo, nhưng thay vì tóc nhuộm bạch kim thì lại xuất hiện vải mầu sáng. Thoạt đầu bà mẹ tưởng con gái bị vướng víu bộ đồ lót. Rồi bà thấy rằng cô đang trùm một khăn quàng trên đầu che phủ mặt cô trông giống như một loại khăn mạng. Cô tháo cái khăn lụa ra khỏi mặt và treo lại trên móc cạnh 2 khăn khác giống y chang. "Họ để những khăn này khắp nơi," cô giải thích "hay ít nhất tại những tiệm sang cả. Làm vậy là để khách hàng khỏi phải dính phấn son vào y phục họ đang thử."
Không nói một lời người phụ
nữ đứng tuổi quay lưng, rời phòng thử. Nàng nhớ lại khung
cảnh, hồi 78, nàng đã đứng đó trên bục, quàng cái khăn của
cửa hàng bách hóa và bây giờ nàng chắc hẳn mọi người đã
biết nó từ đâu ra. Có sọc đỏ và xanh lam bắt ngang qua nó,
giống như trên túi xách của tiệm. Và bây giờ nàng tin rằng
họ đã phát hiện ra cái vết bầm tím bên dưới khăn, của ái
tình vụng trộm, và chồng thì ở nhà trông 2 con gái nhỏ,
giống như qua quang tuyến X nàng có thể thấy những điều mà
bệnh nhân không bao giờ đoán được.
"Mẹ không cần gì," nàng mệt
mỏi bảo con và mở lối qua đám người đang xếp hàng đứng
đợi, giống như nàng thường làm ở hành lang bệnh viện, tay
cầm bản chẩn đoán, hy vọng không bị níu kéo bởi thân nhân
người bệnh.
|