PHAN MỘNG HOÀN

 

Hoàng Hôn Thôn Vỹ

 

 

Thư về Huế gởi Cô Giáng Châu

Thư về Huế gởi Tôn Nữ Như-Ngân

Bóng Chiều

Chíp chi

Xóm Thượng Tứ

Nhật kư viết muộn

Những dặm đường quê hương

Sóng gần nhớ xa

Hoàng hôn Thôn Vỹ

Tuổi mười lăm

Về quê chồng

Thư gởi chị Huyền

Nghề giữ trẻ

Việt kiều hồi hộp

Kể chuyện ṿng vo

Bông Hồng Cho Ai

Từ chuyện cây đàn của Sông An

Ḍng đời

 

 

 

 

 

Tranh b́a : Mina Ho Ferrante

Tŕnh bày : Nu Ho

In tại DG Printing, San Jose

Liên lạc tác giả : marymhphan@gmail.com

 

~~o))((o~~

 

K H A I    T Ừ

 

Trong cuộc sống nổi trôi của lớp người Việt xa xứ, con dân xứ Huế thường ôm ấp trong ḷng một niềm hoài niệm sâu xa. Tôi muốn đề cập đến Tuyển tập truyện ngắn “Hoàng hôn  thôn Vỹ” của Phan Mộng Hoàn.

Sinh ra và lớn lên ở kinh thành Huế, tác giả được huấn tập trong một nếp sống gia đ́nh yêu nghệ thuật, hiền hoà, nhiều ước vọng. Ước vọng nẩy sinh từ khi vào học trường Đồng Khánh, rồi dạy ở Đồng Khánh, để rồi ra đi với nỗi khắc khoải với Đồng Khánh, ghi nhớ măi trong cuộc sống ly hương.

Tuyển tập được thể hiện bằng nhiều thể loại: Tùy bút, kư sự, tự thuật, truyện ngắn, trữ t́nh, hoài niệm, đôi khi pha lẫn tính trào lộng... theo cung cách của những cô gái Huế. Cho dù dưới dạng văn chương nào đi nữa, Huế vẫn là chất xúc tác sâu sắc, tận đáy tiềm thức. Trong mọi thể tài, Phan Mộng Hoàn vẫn giữ được lối văn trong sáng, chân chất, hồn nhiên của ḿnh. Đọc lên, như chính tâm sự của chính ḿnh: “Quê hương mới này h́nh như đă âm hưởng chút ǵ phong cách của Huế ḿnh. Nắng hạ trong vắt và gió nồm bốc lửa... Huế biến động không ngừng trong ḍng thời gian trôi chảy. Nhưng người và cảnh Huế măi hoài là linh hồn bất tử tuyệt vời, nhất là nơi ḷng kẻ tha hương này.” (trích :Thư gửi chị Huyền).

Suốt 17 truyện ngắn, đó đây vẫn khơi dậy niềm thương, nỗi nhớ ấy. Đó chính là “Tâm Huế”. Say mê nghệ thuật trong mỗi một chặng đời, Mộng Hoàn đă nh́n không gian lẫn thời gian qua lăng kính đó. Lời văn đôi khi óng mượt, đôi khi khắc khoải t́m kiếm lại những h́nh bóng cũ, Huế vẫn là chủ đề của tâm hồn ấy.

Có một nghịch lư xuyên suốt các đoản văn: tuổi thơ và tuổi xế chiều, quê nhà và xứ người, thương yêu và nhớ nhung. Hai thứ đó có khi biệt lập, có khi đan xen vào nhau. Tất cả nhịp nhàng, khéo léo. Đọc Mộng Hoàn dễ t́m thấy văn phong đó.

Nh́n chung, quá khứ và quê hương chính là hai tố chất xuyên suốt các đoản văn, dù mang bối cảnh khác nhau, kể cả những đoạn  trào lộng. Nội dung cứ thế mà nới rộng ra, nhưng tâm hồn th́ khép lại. Gái Huế mà!

Đọc văn Phan Mộng Hoàn, kể cả người dân Huế, vẫn cảm thấy được những giọt đắng đang thấm sâu dần vào tâm hồn ḿnh. Thế hệ của thời Đồng Khánh rồi cũng qua nhanh. Viết ra, để cho vơi nỗi buồn, nhưng ngược lại cũng xoáy vào ḷng ḿnh. Kể cả những đoạn văn có giọng hoạt kê, nhưng sau đó dường như ngấn lệ. Gấp tập truyện lại, tôi vẫn thấy lăng đăng chút hương xưa về Huế. Tập truyện đă đóng góp thêm cho ḍng văn chương Huế, một ngành văn chương đang sôi động ở hải ngoại mấy chục năm qua...

 

KIÊM THÊM

2008

 

~~o))((o~~

 

 

 

 

 

 

 

Hoàng hôn thôn Vỹ

Trang Phan Mộng Hoàn

 

art2all.net