Quỳnh Chi

 

CHIẾC ĐĨA CHO MÈO ĂN

 

 

Ngày xưa có những người được gọi là hatashi sinh sống bằng nghề buôn đồ cổ. Người hatashi đi khắp nơi lùng mua cho được các món đồ cổ quư hiếm với giá rẻ rồi đem bán lại cho các hiệu chuyên bán đồ cổ.

Một ngày nọ, có một người hatashi đang đi t́m mua đồ cổ, nhưng chuyến đi lần này không được may mắn, dù anh ta đă đi nhiều nơi nhưng vẫn chưa gặp được món đồ nào đáng giá. Người hatashi vừa đi vừa than thở:

“Đă bảy ngày trời rồi, mà chẳng t́m được món nào cả. Lúc có, th́ t́m được ngay, mà hễ đă không có, th́ t́m đến đỏ mắt cũng chẳng có. Đi mỏi ră cả chân, lại đang khát khô cả cổ, hay là ta ghé vào quán trà kia nghỉ giải lao đă nào.”    

Nghĩ đoạn, người hatashi bước vào quán trà và gọi:

-Ông chủ ơi, cho một chén trà nhé. 

Chủ quán đáp:

-Xin quư khách vui ḷng đợi, chúng tôi vừa mới chế thêm nước nên phải chờ một lát nữa nước mới sôi ạ.

Người hatashi bảo:

-Ồ, không hề ǵ. Tôi cũng không có việc ǵ phải vội, ông chủ quán cứ thủng thỉnh mà châm trà nhé.

Người hatashi ngồi đợi trà, mà trong ḷng lo nghĩ vẩn vơ.

“C̣n b́nh chân như vại mà ngồi uống trà thế này th́ cũng tốt thôi, nhưng sắp tới phải làm sao đây… Cứ cái điệu này không khéo mà về Edo với hai bàn tay không mất. Thời buổi ngày càng khó khăn thật. Đi không biết bao nhiêu đường đất rồi mà chẳng t́m thấy ǵ cả. Ngày trước th́ chỉ dạo quanh một ṿng là thế nào cũng t́m được hai ba món. Chà, không biết có món đồ quư nào ở đâu đây không nhỉ…”

Đúng lúc ấy anh ta trông thấy một chú mèo trong góc quán.   

“ Ơ, có con mèo. Mèo ăn cơm đựng trong cái đĩa th́ chắc là mèo của chủ quán nuôi, chứ chẳng phải là mèo hoang. Ơ, cái đĩa đựng cơm cho mèo ăn này…Xem ḱa !!! Đấy không phải là đĩa Hoa mai Cao Ly là ǵ! Nhất định là không thể nhầm được. Cứ đem đến bất cứ hiệu đồ cổ nào cũng bán được với giá ba trăm đồng tiền vàng, nếu gặp được người thích loại này th́ c̣n được giá năm trăm đồng tiền vàng ấy nữa chứ. Mà này…Chủ quán này là hạng người thế nào mà lại đem làm đĩa cho mèo ăn thế nhỉ. Thật không ǵ đáng sợ hơn là hạng người không biết được chân giá trị ở đời…Nhưng mà…H́ h́.. Thế là vận may đă đến với ḿnh. Thật không ngờ là lại t́m được đĩa Hoa mai Cao Ly ở một chỗ như thế này. Được! Ta phải vớ ngay lấy món này mới được.”

Đúng lúc ấy chủ quán bưng chén trà ra mời khách. Người hatashi đón lấy chén trà nóng, thổi phù phù rồi uống cạn.

-Trà ngon quá, cảm ơn ông chủ.

-Thế à. Trà vừa ư quư khách th́ không ǵ bằng.

-Mà này ông chủ quán, ở dưới mé hiên kia có con mèo, có phải là mèo nhà ta không ạ?

-Vâng, phải ạ.

-Thế à, con mèo trông kháu quá.

Rồi anh ta đánh tiếng gọi mèo lại gần.

-Ồ, con mèo này dễ tính, không sợ người lạ nhỉ. Mèo có muốn được bế không? Nào, lại đây nào. Ơ, nó trèo lên đùi tôi này.

Chủ quán vội xua con mèo đi, bảo:

-Xuỵt, không được! Xin lỗi quư khách, nó làm bẩn áo của quư khách mất! Xin lỗi quư khách, con mèo này có tật hễ thấy có người vào hiệu là cứ xán lại, muốn nhẩy lên đùi khách …

Người hatashi bảo:

-Không hề ǵ. Tôi thích cái giống mèo này lắm. Xem ḱa, tiếng mèo nghe yêu lắm kia. Ơ, mèo c̣n muốn chui vào trong ngực áo nữa hả? Được, nào!

Và thế là anh ta ủ con mèo vào trong ngực áo.

Chủ quán xua tay lia lịa bảo:

-Đừng.. xin quư khách đừng làm vậy. Bây giờ đúng là lúc mèo rụng lông đấy ạ.    

-Ông chủ quán đừng lo. Những người yêu mèo th́ thích cái tṛ ủ mèo trong ngực áo thế này lắm cơ. Ơ, thế ông chủ quán có thích mèo không?

-Dạ..Dạ không phải là thích lắm đâu ạ. Số là vợ tôi qua đời sớm, để tôi ở lại sống một ḿnh cũng hiu quạnh, nên tôi mới bèn xin ở chỗ người quen một con mèo về nuôi cho đỡ vắng vẻ. Con mèo ấy lại dẫn về một con mèo khác, rồi con mèo ấy đẻ con...Cứ thế con này rủ con kia về, sinh sôi nẩy nở măi...Nên bây giờ trong nhà tôi có đến hai mươi con mèo.

-Nhiều thế cơ ạ? Nhưng tôi có thấy con nào nữa đâu?

-Dạ, nhà tôi ở măi tận đằng kia chứ không phải là ở đây. Đến tối, đóng cửa hiệu rồi mới về nhà, tức th́ lũ mèo ùa cả ra kêu ầm ĩ cả lên ...Thế nhưng mà lũ mèo cũng đáng yêu lắm ạ. Mỗi sáng tôi lại dẫn theo một con trong lũ mèo ấy đi ra quán.Thế là lũ mèo c̣n lại nh́n tôi chằm chặp, mà con nào con nấy mặt mũi trông ra chiều ai oán lắm cơ ạ.

Ông chủ quán vừa cười vừa nói. Người hatashi cũng cười tiếp lời ông, bảo:

-Ô, thế à.

Đoạn anh ta quay sang con mèo, bảo nó:

- Vậy là hôm nay mày tốt số được chủ dẫn theo ra quán đấy nhỉ.

Người hatashi lại quay sang ông chủ quán:

-À…con mèo này cứ quấn lấy tôi thế này, hay là ông để nó cho tôi, được không ạ?

Chủ quán ra chiều ngơ ngác, nói:

-Ấy…Xin ông thứ lỗi cho, không được đâu ạ. Đây là con mèo mà tôi cũng thích lắm ạ.

-Vâng, chắc là thế. Con mèo xinh thế này, bảo ai mà không yêu chứ. Nhưng mà ông có những hai mươi con cơ mà. Không giấu ǵ ông, vợ tôi thích mèo lắm, lại thêm chúng tôi không có con, nên mới nuôi một con mèo, th́ chẳng may là dạo gần đây con mèo ấy lại chết mất rồi. Vợ tôi buồn lắm và bảo tôi hăy đi xin ở đâu một con mèo về nuôi .. Tôi cũng định bụng hễ thấy con mèo nào ưng ư th́ .. Nay gặp được con mèo này ở đây âu cũng là một cái duyên, nó lại quấn lấy tôi thế này này.. Tôi xin ông đấy, ông làm ơn để con mèo này lại cho tôi.

Chủ quán lắc đầu:

-Cho dù quư khách có nói ǵ chăng nữa..

Người hatashi nài nẵng:

-Thôi mà, tôi xin ông đấy. Tôi cũng không dám xin không đâu ạ. Ông cho tôi gửi lại tiền mua katsuobushi cho mèo ăn nhé. Xem nào..

Người hatashi lần mở hầu bao rồi lấy tiền vàng ra.

-Xin ông cho gửi ba đồng tiền vàng, như vậy đă đủ chưa ạ?

Chủ quán giẫy nẩy:

-Chắc là quư khách nói đùa ..? Mua một con mèo con thế này làm ǵ phải cần tới món tiền lớn đến ba đồng tiền vàng …

Người hatashi buột miệng nói:

-Có là bao, rồi th́ sẽ lấy lại được gấp trăm lần ấy chứ.

Chủ quán ngơ ngác hỏi:

-Ǵ cơ ạ? 

Người hatashi vội khua tay đánh trống lảng:

-Không …không có ǵ! Xem ḱa, con mèo xinh thế này, ba đồng tiền vàng là c̣n rẻ chán.

Chủ quán đỡ lời:

-Vâng, th́ cũng có thể là thế...Nhưng tôi thấy áy náy quá ạ.

Người hatashi lại nói:

-Ông chủ quán đừng ngại. Đem con mèo này về mà vợ tôi hết buồn th́ phải nói là mua được một món hời ấy chứ.

-Vâng, th́ là thế. Đă vậy, tôi xin ba đồng ạ. Xin cảm ơn quư khách. Từ nay xin gửi gấm nó cho quư khách. Xin nhờ qúy khách chăm bẫm nuôi nấng nó hộ cho.

-Ông chủ quán đừng lo. Không đời nào tôi lại để nó bị hắt hủi khổ sở đâu.

Đoạn anh ta quay sang nói với con mèo:

-Tốt! Tốt! Ta sẽ c̣n đi nhiều nơi rồi dẫn mày về Edo. Nghe chưa.

Anh ta lại quay sang nói với chủ quán:

-À, có phải con mèo này lúc nào cũng ăn bằng cái đĩa kia phải không ạ?

-Vâng. 

-Thế à. Người ta vẫn nói rằng mèo là giống vật chỉ ăn cái ǵ đựng trong cái đĩa mà nó vẫn thường ăn. V́ vậy, ông hăy để luôn cái đĩa ấy cho tôi nhé.

-Ồ, lúc nẫy con mèo này vừa ăn xong, nên cái đĩa này bẩn rồi. Ở trong kia c̣n một cái bát sạch, để tôi đưa cho ông cái bát ấy vậy.

Người hatashi vội gạt đi:

-Không, không. Cho tôi cái ấy, cái đĩa ấy là được rồi.

-Nhưng mà cái đĩa ấy bẩn rồi ạ.

-Không sao, không sao đâu. Bẩn thế mà tốt. Cứ cho tôi cái đĩa bẩn ấy đi.

Chủ quán ngập ngừng:

-Chà, thế này th́ hơi rắc rối ...

-Rắc rối là sao ạ?  

-Dạ, cái đĩa ấy th́ tôi không thể nào để cho quư khách được ạ.

-Tại sao? 

-Số là… Có thể là quư khách không biết đấy thôi. Cái đĩa này rất đắt giá, gọi là đĩa Hoa mai Cao Ly, đem đến bất cứ hiệu đồ cổ nào cũng bán được với giá ba trăm đồng tiền vàng, gặp chỗ người ta thích loại đĩa này th́ c̣n được giá những năm trăm đồng cơ ạ.

Người hatashi ú ớ:

-Thế..Thế sao? Cái đĩa bé tí bẩn thỉu này ư? Ông chủ quán nói đùa đấy chứ?

Chủ quán quả quyết:

-Không, tôi nói thật đấy ạ.

-Thế ư?

Người hatashi nhủ thầm trong bụng:

“Hóa ra là hắn cũng biết!”

Nhưng anh ta làm ra vẻ ngơ ngác và trầm trồ:

-Chà, trông qua th́ không biết đó là món đồ đắt giá đến thế. Ra là thế…Đắt thế đấy…

-Vâng, v́ vậy xin quư khách thứ lỗi cho, để tôi đi lấy cái bát cho quư khách.

Người hatashi cụt hứng, nói:

-Bát à? Bát th́ làm được tṛ trống ǵ!

-Thưa… quư khách nói ǵ ạ?

-Ồ không, không có ǵ cả.

Chủ quán hỏi lại:

-Thế quư khách có cần bát không ạ?

-Hả..? Thôi, không cần.

-Vậy à, vậy th́ c̣n con mèo này, xin quư khách đem về chăm bẫm cho vậy. 

-Hả..? Ừ…Ờ… Chăm bẫm, chỉ cần chăm bẫm thôi chứ ǵ…

Hatashi hạ giọng nói với con mèo đang rên khẽ trong cổ họng.

-Có im đi không nào? Ối, cái của nợ này! Nó són ra…Ướt hết cả ngực áo của người ta rồi. Cút, cút đi mau! Cuốn xéo đi đâu th́ đi! X́ ..X́…Ối giời ơi, lại c̣n lông lá rụng đầy cả ra nữa này. Ta chúa ghét giống mèo cũng v́ thế!

Đoạn anh ta quay sang người chủ quán:

-Món đồ quư thế, sao ông không cất kỹ trong nhà, mà lại đem ra làm đĩa đựng thức ăn cho mèo, hả?

Chủ quán tủm tỉm cười nói:

-Vâng, cũng nhờ dùng cái đĩa ấy đựng thức ăn cho mèo, mà thỉnh thoảng tôi lại bán được mèo với giá ba đồng tiền vàng đấy ạ.
 

(5/2/2023)

Quỳnh Chi phỏng dịch truyện Rakugo “Neko no sara”


 

art2all.net