Thân Trọng Sơn
 

 

CHA CHƯA CHẾT

Yan Ge: ( 1984 - )
 

 

          Yan Ge là bút danh của nhà văn Trung Quốc Đới Duyệt Hưng. Yan Ge sinh ra với tên Đới Duyệt Hưng, cô bắt đầu viết văn từ lúc 10 tuổi và cuốn sách đầu tiên của cô được xuất bản khi cô 17 tuổi.

Yan đă hoàn thành bằng Tiến sĩ về văn học so sánh tại Đại học Tứ Xuyên và là chủ tịch của Hiệp hội Nhà văn Trẻ Trung Quốc. Các tác phẩm của cô bao gồm một lượng lớn tiếng Tứ Xuyên bản địa của cô, thay v́ tiếng Trung Quốc chuẩn. Tạp chí Văn học Nhân dân gần đây đă chọn cô - trong một danh sách gợi nhớ đến “ 20 under 40 “ của The New Yorker - là một trong hai mươi bậc thầy văn học tương lai của Trung Quốc. Năm 2012, cô được chọn là Nhà văn mới xuất sắc nhất bởi Giải thường truyền thông văn học Trung Quốc danh giá. Năm 2011, cô được trao tặng vị trí Học giả thỉnh giảng tại Đại học Duke. Yan là khách mời tại Lễ hội xuyên biên giới ở The Hague vào tháng 11 năm 2012 và kể từ đó đă xuất hiện tại nhiều lễ hội trên khắp Châu Âu. Cô đă sống ở Dublin với chồng là Daniel và con của họ kể từ năm 2015.

 

Yan đă viết bằng tiếng Anh, ngoài tiếng Quan thoại và tiếng Tứ Xuyên. Cuốn sách tiếng Anh đầu tiên của cô là tập truyện ngắn Elsewhere stories xuất bản năm 2023.
Yan đă đạt được nhiều Giải thưởng:
2021 : Được vinh danh là một trong 10 nhà văn trẻ hàng đầu Trung Quốc do Trường Văn học Lỗ Tấn thuộc Hội Nhà văn Trung Quốc b́nh chọn.
2022 : Giải nhất Cuộc thi viết ư tưởng mới.
2023 : Giải thưởng văn học Trung Quốc.

Đến nay, cô đă xuất bản 2 tiểu thuyết: May Queen ( 2008 ) và Gương phản chiếu quỷ, nhiều truyện ngắn như Sissy Zhong , White Horse…

Yan Ge (颜歌) thuộc về thế hệ “hậu thập niên 80” nổi lên trên nền văn học Trung Quốc sau cuộc thi thường niên nhằm phát hiện những tài năng văn học mới do tạp chí Mengya 《Manh Nha 》của Thượng Hải khởi xướng vào năm 1998.

Những người chiến thắng trong cuộc thi này, Han Han (韩寒 Hàn Hàn ) Guo Jingming (郭敬明 Quách Kính Minh) và những người khác, từ lâu đă bị coi là ít được quan tâm, các bài viết của họ bị coi là những lời phỉ báng đơn giản của những học sinh nổi loạn.

Mọi thứ đang thay đổi, có lẽ v́ họ đang trưởng thành. Ví dụ, nhà phê b́nh văn học Bai Ye (白烨 Bạch Diệp ), một nhà nghiên cứu tại Viện Khoa học Xă hội Trung Quốc nổi tiếng v́ đă tranh căi sôi nổi với Han Han thông qua các blog tương ứng, gần đây đă nhận ra tiềm năng của họ.


Đặc biệt, Yan Ge được công nhận là một trong những người tài năng nhất của thế hệ đang lên này. Cô đă được giới thiệu tại Hội chợ sách Bắc Kinh vào tháng 9 năm 2011. Một trong những truyện ngắn của cô đă được xuất bản, với bản dịch tiếng Anh, trên số 5 tạp chí Chutzpah/Tiannan của Ou Ning vào tháng 12 năm 2011.

Cô mất mẹ năm sáu tuổi, và điều này dường như đă để lại dấu ấn sâu sắc trong cô: cô nói rằng từ lâu cô đă thích bắt đầu câu chuyện của ḿnh bằng câu đơn giản “Mẹ tôi đă chết”. » (“我的母亲死去了Ngă đích mẫu thân tử khứ liễu ”), giống như một leitmotif.


Thực ra cô bắt đầu viết văn từ rất sớm và xuất bản truyện đầu tiên vào năm 1994. Tuy nhiên, sự nghiệp của cô thực sự khởi sắc vào năm 2000, khi cô bắt đầu xuất bản truyện ngắn trên internet, trên trang Rongshu (榕树 Dong thụ ), trang này ngay lập tức đạt được thành công lớn.
 
Năm sau, cô được Tạp chí Mengya khen ngợi. Năm đó, một truyện ngắn khác, “Cây đàn hạc tuyệt vời”, đăng trên tạp chí, là một trong những truyện được đọc nhiều nhất.
 
Vào tháng 1 năm 2003, tuyển tập đầu tiên của cô xuất hiện, 24 truyện ngắn do Editions des Travailleurs xuất bản dưới tiêu đề của một trong số chúng: “Nút ngọc của Marmara”

Từ năm 2004, cô bắt đầu xuất bản tiểu thuyết, cuốn đầu tiên vào tháng 8: “Guanhe” ( Quan hà ). Cô giải thích rằng cô viết nó để chấm dứt quá khứ của ḿnh và cô sẽ không bao giờ quay lại với nó. Sáu tháng sau, cô tiếp tục với một tuyển tập truyện ngắn. Đây là nhịp điệu mà nó sẽ duy tŕ trong những năm tiếp theo.

Vào tháng 9 năm 2005, cô xuất bản cuốn tiểu thuyết “A Beautiful Day” (《良辰 Lương thần ), mở đầu cho một thời kỳ nghiên cứu h́nh thức và văn phong. Trên thực tế, đây là một loạt câu chuyện có nhân vật chính là một người đàn ông tên Cố Lương Thành, xuất hiện dưới nhiều h́nh dạng khác nhau, giống như một con tắc kè hoa: người nuôi ong, nhà viết kịch, thợ sửa xe, người làm vương miện hoa, v.v. Anh ta là một người đàn ông cô đơn, không gia đ́nh, mất gốc và không có hy vọng.

Năm 2006, sau truyện ngắn “Người phụ nữ dưới giàn mắt cáo”, cô đă xuất bản một cuốn tiểu thuyết rất độc đáo: “Cuốn sách về những con vật lạ” (《异兽志 Dị thú chí 》) . Truyện lấy bối cảnh ở thành phố tưởng tượng Yong’an (永安城 Vĩnh An Thành ). Trên thực tế, nó là một bức tranh biếm họa về xă hội hiện đại đầy trí tưởng tượng, gồm chín chương và một lời bạt, trong đó mỗi chương dành cho một con vật kỳ quái nhưng mang tính biểu tượng, toàn bộ đại diện cho sự tóm tắt về nhân loại: động vật buồn bă , động vật vui vẻ, động vật hiến tế , động vật ở vịnh v.v...

Ngoài h́nh thức, Yan Ge c̣n chăm chút cho phong cách của ḿnh, phát triển theo hướng pha trộn giữa chủ nghĩa hiện thực và hư cấu huyền ảo. Cuốn sách này là ma trận của những cuốn tiểu thuyết trong tương lai.

Vào tháng 10 năm 2007, “Mùa xuân ở làng Taole” (《桃乐镇的春天 Đào nhạc trấn đích xuân thiên ) được xuất bản, sau đó, vào tháng 7 năm 2008, “May Queen” (《五月女王 Ngũ nguyệt nữ vương ), được tŕnh bày dưới dạng kể lại những kư ức về một ngôi làng nhỏ vào những năm 1980. H́nh thức đặc trưng trong tiểu thuyết mới của Yan Ge xuất hiện. ở đó: hơn mười tám chương, bốn ḍng tường thuật giao nhau bắt đầu từ một cái chết bí ẩn, của cô gái trẻ Yuan Qingshan (袁青山 Viên Thanh Sơn ), người đă biến mất mang theo bí mật về t́nh yêu của ḿnh. Câu chuyện gồm hai phần, phần thứ hai, theo một cách nào đó, là mặt ẩn giấu của phần đầu.

Cuối cùng, vào tháng 8 năm 2011, ngay trước Hội chợ Bắc Kinh làm nổi bật nó, cô đă xuất bản cuốn tiểu thuyết chắc chắn là hoàn thiện nhất của ḿnh cho đến nay: “Bản giao hưởng của những âm thanh”, với âm nhạc tạo nên sợi dây tường thuật dẫn dắt, và đặc biệt là bản giao hưởng thứ hai của Mahler được cho là nắm giữ ch́a khóa giải đáp bí ẩn ở trung tâm cuốn sách.

Yan Ge mô tả câu chuyện về một cô gái trẻ, Liú Róngróng (刘蓉蓉 Lưu Dung Dung ), cuộc đời của cô chủ yếu được quyết định bởi một loạt nhạc sĩ, bắt đầu từ cha cô, một nghệ sĩ violin nhỏ bé ít người biết đến. Lấy bối cảnh ở thị trấn hư cấu Yong'an ( như "Cuốn sách về những con vật kỳ lạ" ) và được xây dựng trên nhiều tuyến tường thuật, câu chuyện được xây dựng theo một ṿng lặp, bắt đầu từ cái chết vô t́nh của Liu Rongrong vào cuối buổi ḥa nhạc và quay trở lại những sự kiện trong cuộc đời cô dẫn đến cái chết này mà cuốn sách kết thúc.

Câu chuyện đầu tiên về Liu Rongrong đă bị bỏ dở sau khi cô qua đời. Một người anh họ biên tập viên muốn xuất bản nó đă nghiên cứu để hoàn thiện nó và cố gắng làm sáng tỏ những bí ẩn về Yong'an và Liu Rongrong. Giống như “May Queen”, cuốn sách có hai phần tương ứng với nhau.
 
Với cuốn tiểu thuyết này, Yan Ge đă nổi tiếng và trở thành một trong những người dẫn đầu thế hệ nhà văn “hậu thập niên 80”, mặc dù bản thân cô cũng bác bỏ nhăn hiệu này.


Kể từ đó, cô tiếp tục xuất bản, đặc biệt là “Nhân chứng cho những đám mây”, tuyển tập tiểu luận và bài viết đầu tiên của cô “au fil de Plume” (第一本散文随笔集 Đệ nhất bản tản văn tuỳ bút tập ) phát hành vào tháng 6 năm 2012.

Bản thân cô đă xác định điều ǵ thúc đẩy cô viết và mục tiêu cô theo đuổi khi viết:
“ Điều làm chúng ta cảm động là vẻ đẹp của tất cả những sự im lặng không thể diễn tả được này, nhưng lại chứa đựng rất nhiều điều huyền bí. Đây là điều thôi thúc tôi viết; những câu chuyện của tôi là h́nh ảnh, ư nghĩa ẩn giấu của những điều bí ẩn trên thế giới. Điều mà mỗi nhà văn thể hiện là sự tồn tại của chính ḿnh, và đây cũng là trường hợp của tôi: Tôi hét lên cho đến khi mất giọng, như một kẻ cuồng loạn, để cuối cùng đạt được điều cuối cùng không thể nói ra.
Tiểu thuyết là đứa con của sự im lặng...”

Vào tháng 5 năm 2013, cô xuất bản một cuốn tiểu thuyết mới, “Gia đ́nh của chúng tôi”, một đoạn trích trong đó, được Nicky Harman dịch sang tiếng Anh, xuất hiện trên số 5 của tạp chí Chutzpah/Tiannan: “ Cha chưa chết” (《爸爸没有死 Bả bả một hữu tử ) và bản dịch tiếng Pháp được đưa ra cùng với bài viết này . Nhưng cuốn tiểu thuyết là một bức chân dung trá h́nh về ngôi nhà của cô.

Được phát hành vào tháng 5 năm 2015, “Những câu chuyện hoang vắng từ thị trấn Pingle” là một tác phẩm mới, là sự tiếp nối của “May Queen” và đặc biệt là “Our Family”. Câu chuyện là bản tóm tắt về cuộc sống địa phương ở Tứ Xuyên được thể hiện qua cuộc sống ở một thị trấn hư cấu, thị trấn B́nh Lạc, giống như Tỳ Hưu quê hương của cô.

Tuy nhiên, như nhan đề (故事集 Cố sự tập) đă chỉ ra, đây không phải là tiểu thuyết mà là một chuỗi năm câu chuyện dài trung b́nh.


Câu chuyện đầu tiên đă được dịch sang tiếng Anh là câu chuyện về một cô bé sống với người cha góa bụa và liên tục nh́n thấy một con ngựa trắng, hầu hết là một giấc mơ. Điều thú vị là bối cảnh mà chú ngựa trắng này xuất hiện, đó là mối quan hệ của đứa trẻ với người anh họ, sống cách nhà không xa và đang ở độ tuổi đi chơi với các cậu bé, khiến mẹ cô rất buồn. Đồng thời, thế giới riêng của đứa trẻ vốn rất yên b́nh cho đến bây giờ đang tan vỡ khi cô phát hiện ra thực tế của thế giới người lớn.

Trong phần giới thiệu, Yan Ge giải thích rằng khi cô c̣n nhỏ và đi qua những con đường bụi bặm của thị trấn Tứ Xuyên nhỏ bé của ḿnh, cô tự nhủ rằng khi lớn lên, cô sẽ rời khỏi đó; nhưng khi trưởng thành, cô ấy vẫn tiếp tục quay trở lại, do đó có nhan đề: cô ấy có thể đi đâu khác?


Cô kể rằng mười năm trước, để đi từ Thành Đô đến Tỳ Hưu, bạn phải bắt những chiếc xe buưt nhỏ đông đúc, dần dần có người xuống dọc đường và hét lên với tài xế: “Dừng lại, tôi xuống đây. » Cô nh́n thấy họ bước đi, tự hỏi họ có thể đi đâu và cuộc sống của họ sẽ ra sao. V́ vậy, cô bắt đầu viết lịch sử của “thị trấn Pingle” , một phần câu chuyện của họ. Cô bắt đầu viết “The May Queen” trong Lễ hội mùa xuân năm 2008, giống như một đoạn mở đầu. Sau đó, cô ấy viết “Gia đ́nh của chúng tôi”, xuất bản vào tháng 5 năm 2013, đây là một cách khác để tiếp cận chủ đề này, giống như một loại “Truyện ngụ ngôn về nước tương tiên”.
 
Đây là những câu chuyện phản ánh kư ức của chính cô, thậm chí là câu chuyện thứ năm, câu chuyện về những bà già gặp nhau uống trà chiều vào các ngày mùng một, mười một và hai mươi mốt hàng tháng, do đó có nhan đề (“trà ba cái”). Nó thực sự được lấy cảm hứng từ những kư ức của cô về bà ngoại và bạn bè của cô. Cô không dám cho ai xem, nhưng văn bản đă được xuất bản trên Shouhuo nên bà của cô đă đọc nó: bà nói với cô rằng bà rất thích nó, và bạn bè của cô cũng vậy.

Trong một cuộc phỏng vấn đăng trên trang web Chinawriter vào ngày 10 tháng 10 năm 2015, cô giải thích rằng cô đă dành mười năm qua để viết câu chuyện của Pingle và đó là một kiểu trị liệu tinh thần dành cho cô. Rơ ràng là chúng ta nghĩ về Macondo và Gaomi trong sự xuất sắc khi cô tái tạo một thế giới song song với thế giới của ḿnh, ngày càng gần gũi hơn với thực tế địa phương, tiếp xúc trực tiếp với tinh thần của nơi đó.

Cô có được “sự tiếp thu trực tiếp” này đối với phong cách của ḿnh, mà cô bắt đầu phát triển vào năm 2005, từ “A Beautiful Day”, sử dụng phương ngữ mẹ đẻ của ḿnh. Đây là một xu hướng phổ biến trong giới nhà văn Trung Quốc ngày nay, ví dụ như Giả B́nh Oa hay Kim Ngọc Thành. Phương ngữ cho phép chúng ta bám sát thực tế địa phương ở khía cạnh cụ thể nhất của nó, những cách diễn đạt phương ngữ phản ánh tâm hồn của người dân, cả sự hài hước của họ, bởi chúng thường rất hài hước.

Nhưng nó không phải là dễ dàng để xử lư và làm chủ. Không nghi ngờ ǵ nữa, chính v́ công việc này về mặt h́nh thức mà các văn bản mới nhất của cô ngày càng ngắn hơn, như chính cô ấy lưu ư.

Dù thế nào đi nữa, tác phẩm của cô được nhiều đồng nghiệp và nhà phê b́nh đánh giá cao, như A Lai đă nói :

“ Yan Ge đă mang đến những khả năng mới cho văn học vùng Tứ Xuyên của cô. Phương ngữ địa phương là một cái vỏ, một cái vỏ hỗ trợ tư duy, nó mang lại khả năng diễn đạt; đây cũng là hạn chế trong cách diễn đạt, nhưng Nhan Ca đă phá hủy hạn chế này.”

Trong câu chuyện dài này, có phần tự truyện, Yan Ge (颜歌) bắt đầu từ cuộc đời của “papa” để vẽ nên chân dung của một gia đ́nh khá tiêu biểu cho vùng quê của cô gần Chengdu ở Tứ Xuyên, và, rộng hơn, cho một thị trấn nhỏ ở miền nội địa Trung Quốc hiện đại, được gọi ở đây là Pingle, nhưng rơ ràng là mang tính biểu tượng.

Các nhân vật trong câu chuyện được xây dựng rất rơ nét, đặc biệt là nhân vật của người cha, một người say mê cuộc sống và ăn chơi như chính cha của ông trước đó, nhưng vẫn duy tŕ một lớp vỏ bề ngoài có vẻ tôn trọng, bởi v́ ông tôn trọng người mẹ, người đại diện cho sự ổn định gia đ́nh và xă hội.

Phần đầu của câu chuyện chỉ mang tính giới thiệu, nhưng ba phần tiếp theo mới thực sự tạo nên phần lơi của câu chuyện, đầy sự hài hước thú vị, trước khi hai phần cuối cùng kết luận về t́nh trạng các mối quan hệ gia đ́nh mở rộng. Hai phần cuối này chỉ được tóm tắt lại: chúng là một sự giảm dần kịch tính.

Phong cách viết sống động và rất cá nhân, kết hợp giữa các thuật ngữ văn học và các biểu đạt phương ngữ, tạo nên sự quyến rũ riêng của câu chuyện; tiếc là bản dịch không thể chuyển tải trọn vẹn được điều này, chúng tôi đă cố gắng, đặc biệt trong ba phần trung tâm, cung cấp các giải thích từ vựng. Đây là một ví dụ về tài năng hiện nay đă được công nhận.

 


 

          Trong danh bạ điện thoại di động của papa, bà Nội được lưu dưới tên gọi “Man” ( maman). Suốt cả năm, số điện thoại này thường xuyên hiển thị vào những thời điểm không thể phù hợp hơn.

 

Điều này có thể xảy ra trong một cuộc họp ở nhà máy, khi papa đang la mắng những nữ nhân viên bán hàng đang cười khúc khích, hoặc khi ông đi chơi, uống rượu với bạn bè, giữa một đám khói thuốc dày đặc, năm người bạn đă uống hết ba chai Maotai trong một pḥng ăn riêng. Nhưng điều tồi tệ hơn nữa có thể là: khi papa đang trên giường, hoặc với mẹ, hoặc với một cô gái trẻ nào đó, nói chung là đúng lúc mọi thứ sắp trở nên rơ ràng, th́ một tiếng chuông vang lên theo giai điệu của “một cành hoa nhài xinh xắn.” Papa mất hết sức lực, và khi phát hiện ra đó chính là “Man,” ông đành từ bỏ cuộc chiến, hạ xuống đất một cách nhẹ nhàng như một lông gà, cầm điện thoại, khẽ thông cổ họng, và đi ra hành lang để trả lời bằng một câu gọi: “‘Man!”

Ở đầu dây bên kia, bà nội kéo sợi dây điện thoại, nhưng cũng kéo luôn cả dây cảm xúc của trái tim papa: “Alo, Shengqiang!” - “Vâng, Man, có chuyện ǵ vậy?” Ông đứng, dựa vào tường, cách bức tường đối diện vài bước, và bốn, năm con phố từ nhà bà nội: “Vâng, Man, con biết rồi,” ông nói, “đừng lo, con biết rồi.”


Rồi ông cúp máy và quay lại pḥng. Nhưng chỉ cần vài phút ấy thôi, mọi thứ đă thay đổi. Nếu ông đang với các nữ nhân viên bán hàng, th́ họ đang tán gẫu; nếu ông đang với bạn bè, họ đang gửi tin nhắn hoặc châm thuốc. Nếu ông đang trên giường với một người phụ nữ, cô ta đang cúi xuống, mải mê cào vết chai ở gót chân. Papa ho khẽ, đóng cửa lại và tiếp tục công việc đang dang dở.


Ngoại lệ duy nhất đối với quy tắc này là khi người phụ nữ trên giường là mẹ. Lúc đó, ông không thể tránh khỏi vài câu hỏi về bà nội: “Mẹ lại làm sao vậy, mẹ của anh?” Mẹ hỏi.
 

Papa đi qua pḥng, cởi dép, leo lên giường và chui vào chăn, nói: “Không có ǵ, đừng lo.”


Và họ lại tiếp tục công việc đang dang dở.


Ngày hôm đó, một lúc sau, papa đi qua hành lang, mặc vào một chiếc áo sơ mi đỏ sậm kẻ sọc và gọi Zhucheng: “Cậu ở đâu? … Rất tốt… đến đón tôi đi.”


Ông cất điện thoại vào túi và đi xuống cầu thang. Mới chỉ đi được nửa cầu thang xuống tầng dưới, ông dừng lại, như đang suy nghĩ điều ǵ đó, rồi bắt đầu mắng chửi, thốt ra một loạt những lời lẽ thô tục và những biệt danh chửi bới từ tầng năm xuống tầng ba, rồi từ tầng ba xuống tầng một, kết luận: “Đồ chết tiệt! Một ngày nào đó tao sẽ dọn dẹp bọn mày!”


Khi đến dưới, ông châm một điếu thuốc và hút cho đến khi nh́n thấy xa xa chiếc xe của Zhucheng, chiếc Audi màu đen bóng loáng. Lúc đó ông dập tắt điếu thuốc, đạp mạnh chân lên, mở cửa xe và ngồi vào trong, nói: “Đi công viên Qingfeng.”


Zhucheng lái xe rẽ về hướng ngoại ô của con phố Tây. Con đường đi qua một ngă ba; nh́n qua cửa sổ, papa thấy hai con phố đầy ắp người – không ai c̣n tuân theo quy tắc giao thông kể từ khi trung tâm thương mại Tianmei mở cửa ở đó. Một đôi trai gái, nắm tay nhau, bước ngang qua ngay trước mặt xe; một bà mẹ trẻ, tay đầy gói hàng, không nắm tay con, đứa trẻ suưt nữa đă va phải gương chiếu hậu ngoài. Zhucheng đạp phanh gấp, suưt nữa th́ đâm phải họ, và tḥ đầu ra ngoài cửa sổ, mắng xối xả tổ tiên của họ trong mười tám đời.


“Đừng có cáu kỉnh nữa, Zhucheng,” bố tôi nói từ ghế sau.


“Giám đốc Xue, mấy người này cần phải được dạy cho một bài học, họ nghĩ là tôi không dám đâm vào họ!” Zhucheng trả lời, vừa lái xe cẩn thận qua đám đông.


“Thế giới này đảo lộn rồi,” bố tôi nói. “Những người có giày lại sợ những người không có giày, c̣n những người lái xe lại sợ người đi bộ.”


“Chính xác!” Zhucheng đồng t́nh. “Người Trung Quốc thật là ngu dốt!”


Họ c̣n trao đổi thêm vài câu nữa trước khi qua ngă ba với cầu Shenxian. Ba năm trước, người ta đă xây một công viên mới ở đó, lấp đầy cái hào nước hôi thối trước đây. Từ trong xe, bố tôi có thể nh́n thấy những người già tụ tập trong công viên, có người nói chuyện, có người ngồi yên lặng chẳng nói ǵ. Nhưng chẳng có cơ hội nào để nh́n thấy bà nội. Ông lấy điện thoại di động ra xem giờ.


Tại cổng vào công viên Qingfeng, bố tôi nói: “Không cần vào đâu, Zhucheng, cậu cứ để tôi ở đây. Cậu có thể đi rồi, tôi sẽ đi bộ về. Cậu không cần phải ở lại đây tối nay.”
“Không, tôi sẽ đợi, ông không thể đi bộ về nhà được,” Zhucheng nói, rất kiên quyết với nguyên tắc.


“Nhưng mà có mà, chỉ cách có vài bước thôi mà. Và đừng mang xe về nhà máy, sáng mai tám giờ qua đón tôi, được không?” bố tôi ra lệnh. Sau đó ông mở cửa xe và bước ra ngoài.


Ông nội qua đời cách đây hai năm, và năm ngoái, vào mùa xuân, bà Tang, người giúp việc trong nhà, đă thông báo rằng con trai bà muốn bà trở về làng để trông cháu trai, và thế là bà quay gót ra đi. Bà nội nói rằng bà sẽ không t́m ai có thể làm bà hài ḷng hoàn toàn, và bà cũng không có hứng t́m kiếm ai cả; thế là bà ở lại một ḿnh trong căn hộ cũ của gia đ́nh, với ba pḥng ngủ và hai pḥng khách, mà chẳng cần một chút giúp đỡ dọn dẹp (không thuê người giúp việc theo giờ). Bà chỉ muốn có yên tĩnh và b́nh lặng, như bà đă nói.


Bố tôi nhận thấy rằng bà nội đă gầy đi từ năm ngoái và dần dần trở nên c̣ng queo. Ông lên ba tầng, lấy ch́a khóa và mở cửa. Như thường lệ, ông không thể nh́n thấy mẹ ḿnh: Căn hộ đầy ắp những đống sách vở, báo chí và tạp chí, như thể không ai sống ở đó suốt mấy tháng trời. “Mẹ!” ông gọi lần đầu, rồi lại gọi: “Mẹ!” Ông có vẻ lo lắng v́ sự im lặng đột ngột.


“Tôi đây, tôi đây!” bà nội đáp, xuất hiện từ đâu đó, phía sau ông. “Shengqiang, là con à!”


“ Vâng, là con đây,” bố tôi nói, bước ra ban công để lấy cái gạt tàn mà bà nội đă để cạnh chậu hoa dương xỉ. Ông mang nó vào pḥng khách, đặt lên bàn trà, châm một điếu thuốc rồi ngồi xuống sofa.


“Vẫn cứ hút thuốc!” bà nội kêu lên, ngồi trong chiếc ghế mây, lắc đầu.


“Thôi đi, để tôi con yên!”


“Nhưng nếu mẹ không nói ǵ, ai sẽ nói cho con nghe?” bà nội đáp lại.


“Được rồi, được rồi,” bố tôi đồng ư, rít một hơi thuốc.


“Có một chuyện mẹ muốn nói với con,” bà nội nói.


Bố tôi quan sát mẹ trong khi bà nói. Đă một thời gian dài, tóc bà đă hoàn toàn bạc trắng, nhưng bà vẫn giữ kiểu tóc uốn, tóc xoăn trên đầu. Bà mặc một chiếc áo khoác lụa nhạt màu xanh lá, kết hợp với một chiếc váy lụa màu xám có họa tiết trắng đến đầu gối. Bà để chân trần dưới chiếc váy, và trên đôi tất màu da, làn da rất nhợt nhạt rủ xuống, chùng lại, như thể có năm sáu quả tạ buộc vào làm nó kéo xuống dưới.


Bố tôi ch́m đắm trong suy nghĩ, hồi tưởng lại khoảnh khắc chính xác khi ông nhận ra rằng bà nội đă già.


Đó là vào khoảng năm 1996, có thể là 1995, vào tháng Ba hoặc tháng Tư; bà nội đột nhiên bày tỏ một sự quan tâm mănh liệt với những cây lê đang nở hoa ở thung lũng Hoa Lê, trong khu vực Chongning, và đă yêu cầu bố tôi đưa bà đến xem. Nhưng khi họ đến nơi, chỗ đó đông nghịt người. Bà nội vẫn ngồi trong xe, nhíu mày nh́n đám đông. Zhucheng mới được nhận làm tài xế và chưa quen với công việc này. Anh ta ngồi như một xác ướp trên ghế, và chính bố tôi là người phải giúp bà xuống xe. Ông dẫn bà bằng tay trái và đặt tay kia của bà lên vai ông để giúp bà ra ngoài.


Đó chính là khoảnh khắc ông nhận ra: bà nội đă già. Qua lớp quần áo, ông có thể cảm nhận được làn da lỏng lẻo trên vai bà, những nếp nhăn rung rinh theo từng bước đi của bà. Ông dừng lại, hoảng sợ. Lúc đó, bà nội nói: “Đừng đứng trước mặt mẹ, Shengqiang, nếu con đứng đó, làm sao mẹ đi được?”


Bố tôi lùi lại vài bước và nh́n bà khi bà tiến về phía thung lũng. “Man!” ông gọi.


Bà nội dừng lại và liếc mắt nh́n lui. Bà trông vẫn hoàn toàn b́nh thường, không khác ǵ với vài phút trước, nhưng bố tôi phải nỗ lực rất nhiều mới có thể nh́n thẳng vào mặt bà.


“Đến đây!” bà nói.

 


Vào năm 1996, hoặc có thể là năm 1995, họ đă đi xem thung lũng Hoa Đào. Khi trở về thị trấn Pingle, trong xe, bà nội nói: “Con đừng ly hôn với Chen Anqin, sẽ không tốt cho con đâu. Thật ra cô ta đă không cư xử đúng mực. Nhưng giờ đây, cô ấy đă quỳ xuống xin lỗi con, vậy th́ cứ cho qua đi. Nhà con rối ren quá, các con nên ngừng căi vă và kiên nhẫn hơn với nhau.”


Bố tôi chỉ lẩm bẩm đáp lại. Ông lo lắng v́ cánh tay phải của ḿnh đang đau.


“Con có nghe không, Shengqiang?” bà nội hỏi sau khi chờ đợi một lúc mà không nhận được câu trả lời.


“Dạ, dạ,” bố tôi đáp lại, vừa tắt điếu thuốc và nh́n lên từ chân ḿnh.


“Vậy con có thể để mẹ nghỉ một chút không? Mẹ sẽ đọc sách rồi đi ngủ.”


“Vâng, mẹ ngủ sớm nhé, Man,” bố tôi đồng ư một cách b́nh thản.


Ra khỏi căn hộ, bố tôi dừng lại một chút rồi lên tới tầng năm. Cầu thang chỉ dừng lại ở đó, trước một cánh cửa đôi. Bố tôi lấy điện thoại ra và gọi. Một hồi chuông vang lên rồi có người trả lời.


“Mở cửa đi,” bố tôi nói.


Cửa lập tức mở ra. Một cô gái xinh đẹp đứng ở cửa; Zhong Xinyu chắc hẳn vừa mới gội đầu xong v́ tóc cô ấy rủ xuống, mượt mà và đen như gỗ mun, ôm lấy khuôn mặt tinh tế của cô, thật sự rất đẹp. Bố tôi cuối cùng cũng nở một nụ cười, bước vào và đóng cửa lại sau lưng.
 


Trong danh bạ điện thoại của bố, Zhong Xinyu đă được lưu dưới nhiều biệt danh khác nhau, tất cả đều là những tên nam. Một vài tháng trước, cô được lưu dưới tên “Zhong Zhong”, rồi sau đó, trong ṿng hai tuần, tên cô trở thành “Zhong Jun”, và gần đây, bố tôi quyết định đơn giản hóa mọi thứ và đặt tên cô là “cụ Zhong”.


Một buổi tối, bố tôi đang ăn tối ở nhà, điện thoại đặt bên cạnh, th́ chuông reo. V́ để chuông kêu mà không bắt máy, mẹ tôi liếc qua và nói: “Cụ Zhong gọi đó.”


“À,” bố tôi đáp, rồi bắt máy: “Chào cụ Zhong, tôi đang ở nhà ăn tối, muốn chơi mạt chược không?”


Zhong Xinyu đứng sững người ở đầu dây bên kia.


“Ăn xong rồi,” bố tôi tiếp tục với nụ cười, “tôi c̣n phải rửa bát nữa.”


Ông cúp máy, và mẹ tôi nói: “Lâu lắm rồi cụ Zhong không gọi anh đi chơi bài, phải không?"


”“Ừ,” bố tôi trả lời, đưa đôi đũa kẹp một miếng cà tím với ớt xanh, rồi cho vào miệng, tiếp theo là một muỗng cơm mà ông đưa vào bát. "Ăn xong, tôi sẽ qua gặp cụ.”


“Anh cứ đi ngay khi ăn xong đi,” mẹ tôi nói, ném cho ông một ánh mắt lén lút, “tôi biết chỉ cần nghe đến mạt chược là anh không thể cưỡng lại được. Tôi sẽ rửa bát.”


Bố tôi vui vẻ ra đi, tự khen ḿnh v́ đă ghi tên cô gái dưới biệt danh “cụ Zhong”. Đó là một quyết định sáng suốt, mang lại chiến thắng dễ dàng cho ông.

Tối hôm đó, một lúc sau, Zhong Xinyu hỏi:
— Thế là em thành “ông già Zhong” rồi hả?


— Ờm…, — ba tôi nói, trong lúc đang mân mê ngực cô.

So với những bộ ngực ông từng vuốt ve, ngực cô không lớn, nhưng khi chạm vào th́ mát lạnh, và có đường cong mịn màng như ngọc cổ.


— Thế th́ gọi em như thế đi! — cô bật cười rồi ra lệnh.


— Ê, ông già Zhong! — ba tôi nói.


— A, cậu bé ngoan của em, cậu bé Xue của em! — cô sung sướng đáp lại, vừa nói vừa trườn lên và cọ phần dưới cơ thể ḿnh vào ông.

Thật ra, chính những tṛ ngớ ngẩn kiểu đó là điều ba tôi thích ở Zhong Xinyu; mỗi khi họ làm t́nh, ông thường hét lên:
— Đồ ngốc!


Và Zhong Xinyu chưa bao giờ giận cả, ngược lại, cô c̣n rất thích tṛ đó.

Ba tôi đă có quan hệ với cô gần hai năm, mà phải nói thật, ông nội tôi có phần liên quan không nhỏ đến chuyện này.

Mọi chuyện bắt đầu từ ba tháng trước khi ông mất…

Lúc ấy, ông nội đă 84 tuổi, sắp bước sang 85, c̣n bà nội vừa tṛn 78.

Chuyện xảy ra khoảng hai tuần sau Tết Âm lịch. Hôm ấy, gần tám giờ sáng, tiếng chuông điện thoại di động của ba vang lên, sắc và chói tai, kéo cả ba và mẹ tôi ra khỏi giấc ngủ.

Ngái ngủ, ba tôi quờ tay lấy điện thoại và thấy người gọi là bà nội. Ông nén sự bực ḿnh rồi đáp lớn:
— Vâng, mẹ.

Bên kia, bà nội đang khóc nức nở. Ba tôi trở ḿnh rồi ngồi dậy:
— Có chuyện ǵ thế, mẹ? — ông hỏi.


— Mẹ muốn ly hôn với ba con! Mẹ muốn ly hôn! — bà than thở trong nước mắt.

Ba và mẹ tôi mặc quần áo rồi vội vă đến nhà bà nội. Mẹ lái xe. “Anh chắc là ḿnh không nghe nhầm chứ? Mẹ anh thật sự muốn ly hôn à?” mẹ hỏi khi đang lái xe.

Nhưng ba tôi không nghe nhầm. Khi họ đến công viên Thanh Phong, mẹ đi đỗ xe trong khi ba tôi chạy hai bậc một lên cầu thang đến căn hộ. Ông thấy bà nội đang ngồi trong pḥng khách, mặt úp vào hai bàn tay, khóc nức nở.

“‘Man, đừng khóc nữa,” ba tôi nói khi tiến lại gần, “mẹ nói cho con biết đă xảy ra chuyện ǵ vậy.”

“Đi mà hỏi ba con ấy!” bà nội nói và giơ tay phải chỉ ra phía ban công. Ông nội đang ngồi ở đó trên một chiếc ghế mây, khoác áo da bên ngoài áo vest để chống lạnh, hút thuốc liên tục và làm tàn rơi đầy cổ áo.

“Ba, ba đă làm ǵ vậy?” ba tôi hỏi khi bước ra ban công.

Ông nội lắc đầu nhưng không nói ǵ.

“Ba con có bồ nhí!” bà nội từ pḥng khách nói vọng ra.

Ba tôi không biết nên cười hay nên khóc. Ông trao đổi ánh mắt với ông nội rồi nói: “Ba đúng là không thể sửa được, ở tuổi này mà c̣n thế à!”

Ông nội cười khan một tiếng.

Khi mẹ tôi leo cầu thang nặng nề đến nơi, bà nội lại ̣a lên khóc to hơn, như thể bị ai giẫm đạp lên.

“‘Man” mẹ tôi gọi khi c̣n đứng ngập ngừng ở ngưỡng cửa, thấy ba tôi đang đứng ngoài ban công. Ba tôi khẽ ra hiệu mệt mỏi, mẹ liền đến bên bà nội, đặt một tay an ủi lên vai bà. “Mẹ, đừng khóc nữa,” mẹ tôi nói, “kể con nghe mọi chuyện đi.”

“Tôi không thể tiếp tục thế này được nữa,” bà nội nói, “tôi nói với ông ấy là tôi đă quá mệt mỏi v́ phải làm đầy tớ cho ông ấy. Ông ấy muốn đi với ai th́ cứ việc, tôi chỉ muốn được yên thân.”

Người giúp việc đă về quê ăn Tết từ mấy hôm trước. Mẹ tôi bận bịu hâm nóng súp gà hôm qua và chuẩn bị ḿ cùng rau trộn dấm để ít nhất mọi người c̣n có ǵ đó lót dạ buổi sáng.

“Shengqiang, sau bữa sáng, mẹ sẽ gọi điện cho chị con bảo đến đây. Mẹ sẽ ly hôn hôm nay. Cả đời mẹ đă là một người vợ gương mẫu. Mẹ không định bắt ép ông ấy làm ǵ cả; nếu ông ấy muốn đi t́m cuộc phiêu lưu, th́ cứ đi, nhưng đừng ḥng bắt mẹ phải đi theo.”

Ông nội chỉ cúi mặt vào bát cháo, không nói lời nào. Ba tôi định nói ǵ đó, nhưng mẹ khẽ kéo tay áo ông như để ngăn lại.

Cuối cùng, bà nội cũng không gọi cho cô tôi, và ba tôi tưởng mọi chuyện đă kết thúc.

Ba tháng sau, huyết áp ông nội tăng vọt đến mức phải nhập viện ở bệnh viện thị trấn Pingle. Bà nội không chịu rời căn hộ cho đến ngày ông qua đời. Mọi người đều cố thuyết phục bà – mẹ tôi, ba tôi, cô tôi và cả người giúp việc tên là chị Tang – nhưng bà kiên quyết không đến gặp ông nội.

“Không,” bà nói, “để người đàn bà khác của ông ấy đi thăm ông ấy.”

Sau một hồi suy nghĩ, ba tôi thấy ḿnh nên nói chuyện với ông nội. Ông ngồi bên mép giường bệnh và hỏi: “Ba có điều ǵ cần con giúp không, điều ǵ con có thể làm cho ba không?”

Ông nội nh́n ba tôi, hít một hơi thật sâu lần cuối, lắc đầu và, trong khi nắm tay ba tôi, trút hơi thở cuối cùng.

Đó là đoạn kết của một hành tŕnh cho một người anh hùng, và ba tôi thấy ḷng trào dâng một nỗi buồn nặng trĩu. Ông cố nén nước mắt, nhưng không thể ngăn được sự giận dữ khi nghĩ đến cuộc đời ông nội. Trời ơi, ông đă là một người đàn ông tốt như thế, vậy mà bà nội lại không chịu tha thứ cho ông.

Chưa đầy hai tháng sau, ba tôi gặp Zhong Xinyu – cô gái bán điện thoại di động ở khu Thông tin Longteng – và sắp xếp cho cô sống ở tầng trên căn hộ của bà nội.

" Lũ đàn bà chết tiệt! Một ngày nào đó tao sẽ thanh toán hết chúng mày,” ba tôi thường nói như vậy.

Không phải là chuyện bịa. Đó đúng là kiểu câu kỳ quặc mà ba tôi hay thốt lên khi đang làm t́nh.
 


Thành thật mà nói, ba tôi không phải là người xấu. Hai tháng sau sinh nhật lần thứ mười bảy, bà nội đă t́m cho ông một công việc ở một xưởng chế biến đậu. Chen Xiuliang, người quản đốc, cũng không phải là người xấu, chỉ là hơi lười một chút và mê thuốc lá. Mỗi ngày, ba tôi đi bộ từ căn hộ ở công viên Thanh Phong đến chỗ làm, và trên đường đi thường ghé mua cho ông Chen một bao thuốc Tianxiaxiu. Chen Xiuliang đón nhận bao thuốc bằng nụ cười rộng tới mang tai, và giao việc cho ba tôi. Không nghi ngờ ǵ, nếu ba tôi không mua thuốc, ông ta có thể đă chửi ầm lên, gọi là “thằng ranh con!”, nhưng rồi cũng vẫn sẽ giao cho một công việc nào đó mà thôi.

Theo lời mẹ tôi kể, trong năm đầu tiên làm ở xưởng, công việc của ba là giám sát quá tŕnh lên men: lúc đó là cuối tháng năm, gần sang tháng sáu, không khí đầy ruồi, muỗi và chim sẻ, mặt đất th́ nhung nhúc rệp, và c̣n có cả lũ chó. Đó là mùa cây cối xanh tươi nhất, hoa nở rực rỡ nhất, nhưng cũng là mùa mà cả thị trấn đều phải bận rộn với việc phơi và lên men đậu dưới nắng – bà nội dùng những ngón tay trắng mảnh mai của ḿnh để kiểm tra từng mẻ đậu, c̣n ba th́ được Chen Xiuliang phân công trông coi khu lên men suốt cả ngày dưới nắng gắt, đồng thời phải đuổi muỗi không ngừng.

Người ngoài không biết đến phương pháp lên men kỳ lạ được sử dụng ở thị trấn Pingle, nhưng ba tôi th́ biết quá rơ, đến mức phát ngán. Người ta đặt trên sân phơi những chum đất nung to bằng người lớn, to đến mức hai người ôm mới xuể. Trong đó chứa một hỗn hợp sền sệt sủi bọt – đậu nành được ủ từ tháng tư cho phân huỷ, đến tháng năm th́ trộn thêm ớt đỏ giă nhỏ và nhiều loại gia vị như hoa hồi, lá nguyệt quế, cuối cùng là muối – rất nhiều muối. Dưới sức nóng hầm hập của mặt trời, ớt lên men, bốc hơi, tỏa ra một mùi lúc đầu thơm nồng, sau đó chua gắt rồi thối rữa. Có khi nắng gay gắt đến mức hỗn hợp đỏ gạch trong các chum bắt đầu sôi lên sùng sục. Khi đó, ba tôi phải cầm một cây gậy dài bằng người ḿnh, khuấy đều từng chum một. Điều đó là hoàn toàn cần thiết – như Chen Xiuliang đă giải thích cho ba tôi bằng vài cái bạt tai để nhấn mạnh: “Chậm thôi, chậm thôi!” – ông ta gào lên bên cạnh trong lúc hút điếu Tianxiaxiu, tay làm mẫu một động tác thật chậm. Ba tôi bèn chậm răi khuấy, cầm cây gậy như cầm một cái muôi lớn, nhưng Chen Xiuliang vẫn chưa vừa ư: “Nhanh lên, nhanh lên, nhanh nữa!”

Dần dần, tinh dầu ớt đỏ ḥa quyện cùng hơi nóng bốc thẳng vào mặt ba tôi, mang theo một mùi nồng nặc đến mức dường như thấm vào tận ruột gan, nhuộm đỏ cả bên trong. Cuối cùng, ba tôi chịu hết nổi, ném cây gậy vào trong chum và nói với Chen Xiuliang: “Rốt cuộc là muốn tôi khuấy nhanh hay chậm? Đừng có đùa giỡn với tôi nữa!”

“ Ba con nói rằng, lúc đó ba con tưởng sẽ ăn một trận đ̣n nên thân v́ dám nói thế,” mẹ kể lại. Nhưng không. Chen Xiuliang hút nốt điếu thuốc với vẻ trầm ngâm, vứt mẩu c̣n lại xuống đất rồi dí chân dập tắt, sau đó mỉm cười tiến lại cầm lấy cây gậy để chỉ cho ba tôi cách làm.


“Nh́n kỹ này, Xue Shengqiang, phải cầm gậy thật chắc, nhưng cổ tay th́ thả lỏng, rồi khuấy qua lại như thế này. Nhớ kỹ điều này, tao chỉ nói một lần thôi: khuấy đậu cũng giống như làm t́nh, hiểu chưa? Cái chum là chỗ kín của phụ nữ, nếu mày làm nó hài ḷng, tức là mày đă khuấy đúng cách.”

Ba tôi khi đó chưa từng quan hệ với ai, thậm chí c̣n chẳng h́nh dung nổi một người phụ nữ trần truồng trông như thế nào; lời của Chen Xiuliang khiến ba tôi sững sờ.

Ông nh́n Chen Xiuliang khuấy đậu nhịp nhàng như đang luyện thuốc tiên: chậm răi, chậm răi, rồi nhanh hơn, một cú lắc cổ tay, sau đó lại chậm lại, cho đến khi hỗn hợp trong chum bắt đầu sủi lên những tiếng ọc ọc u uất, c̣n ớt đỏ th́ tiết ra một thứ dầu óng ánh, toả ra một mùi thơm nồng mê đắm.

Đứng đó nh́n, cuối cùng ba tôi cũng cương cứng.

Không cần nói cũng biết, sau này ba tôi trở thành một thợ khuấy đậu thượng thừa. Nhưng ông cũng nghĩ ḿnh là một người đàn ông làm t́nh thượng thừa.

Tôi chưa kể v́ sao ba tôi lại là một người tốt. Điều đó không phải là một chiến tích ǵ lẫy lừng như cách ông học được cách khuấy đậu, và mẹ tôi cũng không kể lại cho tôi điều đó, nhưng ở thị trấn Pingle, chuyện ǵ rồi cũng đến tai mọi người, sớm hay muộn.


Ba tôi chưa bao giờ nhắc đến, và có lẽ bản thân ông cũng chẳng mấy khi nghĩ lại, nhưng chắc chắn ông c̣n nhớ rất rơ mùa hè năm ấy, nỗi ám ảnh về đàn bà đă khiến ông phát điên đến mức nào.

Tất cả là tại cái tên Chen Xiuliang khốn kiếp ấy. Ba tôi nằm trên chiếc chiếu đầy mồ hôi, vừa thủ dâm vừa rủa xả hắn. Thỉnh thoảng, ông cũng nghĩ đến những cô gái xinh nhất làng Pingle, cố h́nh dung họ khỏa thân, v.v…

Nhưng ông không để ḿnh trượt dài. Ba phân tích t́nh h́nh một cách tỉnh táo, và nhận ra rằng chẳng dễ ǵ t́m được cô gái nào chịu vui vẻ với ḿnh mà cả làng — hoặc ít nhất là bà nội — không biết. Thế là, sau một tuần liền thủ dâm, ông quyết định đến phố Yaowuyitiao để kiếm một cô gái trần truồng với giá cả phải chăng.

Phố ấy giờ không c̣n nữa, hoặc đúng hơn là có vẻ như đă biến mất. Nhưng nếu ai biết mă th́ vẫn t́m được. Tất cả bọn du đăng và tay anh chị ở Pingle đều biết rơ nó nằm ở đâu; chẳng qua ai cũng giả vờ như không biết mà thôi. Thực ra, từ phía Tây thị trấn đi ra, qua nhà máy 372, có một con hẻm nhỏ khuất nẻo, hai bên mọc đầy bụi mộc lan, trên cành treo dây phơi quần áo — đó chính là con phố nổi tiếng Yaowuyitiao. Khi ba tôi c̣n nhỏ, một lần “vui vẻ” ở đó chỉ tốn có 15 nguyên . Ba đă quay lại đây vào năm 2000 hay 2002. Một người phụ nữ giơ tay ra hiệu “150”. Khi ấy ông mới nhận ra thời kỳ vàng son đă chấm dứt.

Năm 2000 hay 2002, với ba tôi, việc vứt 150 nguyên ra cửa sổ chỉ để giải quyết nhu cầu xác thịt không c̣n là vấn đề. Nhưng khoảng mười hai năm trước đó th́ không như vậy. Ba đă phải vắt óc nghĩ bằng cách nào để kiếm được 15 nguyên.

Ba tôi mỗi ngày đều ăn sáng ở nhà, rồi đến làm việc tại nhà máy đậu, nơi ông ăn trưa và tối. Mỗi ngày ông chỉ có một khoản tiền nhỏ trong túi, đó là tiền để mua thuốc lá cho Chen Xiuliang. Đó là số tiền duy nhất ông có thể dùng để tính toán. Một gói thuốc lá hiệu Tianxiaxiu có giá hai tệ, nhưng một gói hiệu Baifurong chỉ có giá một tệ. V́ vậy, ông có thể tiết kiệm một tệ mỗi ngày và, trong ṿng mười lăm ngày, ông sẽ đủ tiền để đến phố Yaowuyitiao.

Tuy nhiên, có một cách táo bạo hơn: một gói thuốc hiệu Jiaxiu chỉ có giá 40 hào. Khi mua những gói này, ông có thể tiết kiệm được 1 nguyên 60 mỗi ngày, và v́ vậy chỉ cần mười ngày để có đủ số tiền cần thiết.

Ba tôi đă tính toán ba lần cho hai lựa chọn trên một mảnh giấy và suy nghĩ măi trong suốt năm ngày, đứng yên trước quầy thuốc lá, nh́n những gói thuốc trên kệ, và nghĩ về phụ nữ. Cuối cùng, ông lấy hết can đảm và nói với người bán: “Một gói Jiaxiu.”

Tuy nhiên, Chen Xiuliang không nói ǵ; ông ta chỉ nh́n gói thuốc và lầm bầm. Rốt cuộc, một điếu thuốc cũng giống như một điếu khác thôi. Vào những ngày nóng nhất, ông ta vẫn ngồi dưới một cây bạch đàn lớn, ngực trần, với một điếu Jiaxiu gần cháy ở môi. Mặt trời chói chang, và ba tôi không biết ḿnh đang nh́n ǵ. Nhưng ông không thể cứ đứng đó nh́n ông ta; ông cúi đầu và đi khuấy đậu một chút.

Tiếng sôi sùng sục của đậu gần như đă làm ông điên trong mùa hè đó, và đến nay, mỗi khi ông đi ngang qua khu vực lên men, không thể không liếc mắt nh́n những chiếc b́nh, được xếp thẳng hàng ở đó, nơi đă từng chứa đựng những mối t́nh đầu của ông.

Tóm lại, để kết thúc câu chuyện này, ba tôi đă mua thuốc Jiaxiu cho Chen Xiuliang suốt mười ngày. Ông đă tích cóp được 16 nguyên và vào sáng hôm đó, ông đầy tự tin, ngực ưỡn cao, bước đi trên phố Yaowuyitiao, quyết tâm sẽ mất đi sự trong trắng. Những kư ức của ông về ngày hôm đó có phần mơ hồ. Thật khó mà nói được, liệu đó là người phụ nữ, một chuyên gia tuyệt vời hay là ba tôi có tài năng đặc biệt, nhưng những tiếng la hét của cô ấy thực sự rất phi thường, theo lời ba tôi. Khi xong việc, ông đưa cô ấy tất cả những ǵ ông có.

“Con đưa thừa một nguyên rồi đấy, cưng,” cô ấy nhẹ nhàng nói.


“Đó là cho em,” ba tôi đáp lại một cách dịu dàng.

“Muốn t́m công lư th́ phải đảo lộn mọi thứ.”

Những lời dạy khôn ngoan mà bà nội đă truyền lại cho ba từ thuở nhỏ không phải là vô ích; chúng đă làm ba tôi trở thành một thanh niên yêu đời và có tấm ḷng nhân ái.

[ Shengqiang nhắc lại những kỷ niệm xưa trong một bữa tối cùng hai người bạn cũ, trong đó có người bạn nổi tiếng “lăo Zhong”. Họ bắt đầu tṛ chuyện về một sự kiện quan trọng sắp tới của họ: tổ chức lễ kỷ niệm 80 năm ngày sinh của mẹ ông. Cần phải tập hợp toàn bộ gia đ́nh, bao gồm người anh trai cả mà ông ta có quan hệ căng thẳng, và người chị gái làm việc ở đài truyền h́nh mà ông ta ít khi gặp.

Đây là dịp để tác giả đưa ra một sự châm biếm về nhiều đặc điểm của xă hội, trong đó có sự chuẩn hóa ngôn ngữ qua đài truyền h́nh trung ương Trung Quốc, hoặc áp lực thành công mà các bậc phụ huynh, đặc biệt là các bà mẹ, đặt lên con cái.

Câu chuyện kết thúc với một cái nháy mắt: khi ông ta đă làm theo yêu cầu của người t́nh và, muộn trong đêm, lén lút rời bỏ các bạn để đến gặp cô ấy, ông ta hứa với chính ḿnh rằng, vào ngày hôm sau, ông sẽ tập trung vào việc tổ chức lễ kỷ niệm sinh nhật của mẹ và bắt đầu bằng cách sắp xếp lại cuộc sống của ḿnh.]



THÂN TRỌNG SƠN
dịch và giới thiệu
Theo bản tiếng Pháp của Brigitte Duzan
( tháng 2 / 2025 )

Nguồn:

http://www.chinese-shortstories.com/Nouvelles_recentes_de_a_a_z_Yan_Ge_papa_pas_mort.htm


 

 

Trang Thân Trng Sơn

art2all.net