TỈNH GIẤC MÙA ĐÔNG
Bây giờ th́ tôi có thể cử động được rồi đấy; tôi lúc lắc cái đầu về bên này rồi bên kia, hoàn toàn khỏe khoắn, khỏi phải chờ đợi một thích ứng nào. Tôi thử nhúc nhích bắp thịt dưới chân, tốt quá, chất trơn đă làm cho chân tôi không c̣n tê dại v́ bám vào đá lâu ngày. A, tôi đă sẵn sàng để dấn bước vào đời mới rồi đây! Tôi nhích mạnh thân h́nh để thay đổi trạng thái bất động bấy lâu nay. Phải, tôi đă ngủ, ngủ suốt một mùa đông dài lê thê, mặc cho gió mưa, giá rét phủ đầy lên người tôi. Giấc ngủ mùa đông đă trôi đi tự bao giờ thế, tôi nào có hay. Nhưng tôi chắc chắn hôm nay- ngày thức giấc của tôi- phải là một ngày tưng bừng hơn bao giờ hết. Tôi không c̣n sợ hăi cái lạnh ghê người hay những trận mưa làm tơi tả các người bạn đồng loại của tôi và những mầm sống cho tôi. Tôi chỉ nói thế chứ tôi nào có hay sự biến chuyển của đất trời trong giấc ngủ của tội. Chẳng qua đó là thói quen mà ngay từ lúc cắn ngọn mầm đầu tiên tôi đă mang lấy trong cơ thể. Đó là sự đi t́m một nơi yên ổn để trốn tránh gió đông, và khi thức dậy là tiếp nhận một niềm vui tươi từ khắp nơi tràn đến. Tôi từ từ mở mắt và phải nhấp nháy liền mấy cái để quen với ngày mới. Qua khe hở của một số hang hốc, ánh sáng êm dịu dọi đến như một lời mời gọi đầy khuyến khích. Tôi bỗng hồi hộp. Một luồng gió nhẹ thoảng qua, vẫn c̣n lành lạnh, cái lạnh thật đáng yêu, vương lẫn mùi đất mới và cả mùi lá non chớm nụ. Mùi hương ấy đánh thức vị giác của tôi. A, phải rồi, chất dự trữ bấy lâu tôi đă ngấm ngầm dùng hết. Bây giờ tôi phải đi t́m một cái ǵ để tiếp sức đă chứ. Tôi chầm chậm len lỏi qua mấy khe đá, đánh hướng đường đi t́m lần về đất sống. Tôi chợt nghe một tín hiệu quen thuộc phát ra tự trong ḷng đất đá. Có một người bạn đồng loại của tôi cũng đi trên lộ tŕnh này, và an tâm, tôi đánh tín hiệu tiếp nhận. Tôi chùng bước và lắng nghe. - Chào người bạn đồng loại của tôi, bạn mới thức giấc đấy hở? - Vâng, hân hạnh chào người bạn mới. Tôi vừa thức giấc xong. - Thế à, tôi đă chuyển ḿnh từ ban sớm và đă đi dạo được một ṿng rồi đấy. Thích lắm bạn ạ, ngày thức giấc thật khác xa với ngày đi ngủ của đồng loại chúng ḿnh. - Người bạn ạ, bạn đă đi những đâu rồi? - Tôi trở lại khu vườn ngày xưa tôi trốn tránh. Bao giờ cũng thế , sau giấc ngủ triền miên, tôi t́m đến một khoảng xanh tươi mát, những màu sắc rực rỡ ngát hương thơm. H́nh như nàng tiên hiền dịu với đôi cánh mỏng manh đă trở về, tưới nguồn sống cho sinh vật. Và bạn không cảm thấy điều đó sao? Chính chúng ta cũng được tắm thứ thuốc tiên huyền diệu đó. - Vâng, tôi cũng tự cảm thấy như ḿnh đang đi vào một cuộc đời chói lọi; và sáng nay bỗng dưng trời đất nhẹ nhàng hơn. - Th́ hẳn là như thế rồi. Tôi nghĩ Thượng đế c̣n thương đến chúng ta nhiều lắm cho nên Ngài mới ban cho chúng ta những ngày như hôm nay. Bạn ạ, tôi xin phép được đưa bạn đến nơi có Bà Tiên Huyền Diệu đó, và bạn sẽ được thấy sự vạn năng của Thượng Đế là .. Nào, mời bạn thẳng tiến !! Tôi lặng lẽ đếm từng bước đi. Phải rồi, chính tôi đang muốn t́m một nơi thần tiên có đủ niềm hoan ca, có tràn niềm an lạc, có đầy nhựa sống khôn nguôi. Tôi cảm thấy yên tâm hơn trong chuyến di hành vào một ngày mới, v́ tôi chắc rằng đây là một ngày hội lớn cho những ai đang hiện diện trong cơi sống và trong ṿng tay bao la của Thượng đế. Phải, một ngày để cho những u ám, những cách xa tự động rút đi trong khi niềm tin yêu và phản tỉnh vùng lên, vững chăi như ánh mặt trời. Ḷng tôi tràn đầy vui thích và bước chân hăng hái thêm lên. - Xin mời bạn theo lối này - người bạn của tôi lên tiếng- chúng ta chỉ đi một quăng ngắn thôi. Bạn ạ, tôi không thể nào diễn tả lại cảm giác của tôi khi đặt chân vào nơi ấy cho bạn thông cảm được. Chỉ khi đến nơi bạn mới biết ḿnh ra sao thôi. Tôi ra hiệu cho người bạn im tiếng và chú tâm đến con đường đang đị. Quả có thế, một lúc ánh sáng lại trong sáng hơn, lối đi một rộng mở hơn và thấp thoáng đâu đó những vùng xanh đang hănh diện khoe màu , tươi cười trong gió. Tôi đánh hơi được mùi thơm của mấy nàng tiên cũng như bắt được những âm thanh quen tai của các tay nhạc công cừ khôi được nâng niu không kém một ai. Đây rồi, tôi đă đến ngưỡng cửa khu vườn có Bà Tiên Huyền Diệu. H́nh như tôi đă lịm đi trong một thế giới thanh sắc ḥa hợp. Chót trên cao, nàng Hồng Tiên áo đỏ, nghiêm trang và lạnh lùng, đứng e dè sau lưng là hai nàng Vạn Thọ, chiếc xiêm vàng không kém trang nghiêm. Chung quanh, các nàng Tiên khác lộng lẫy trong những sắc hồng, tím hay vàng mơ như Kim Cúc, Thược Dược đang uốn ḿnh theo nhạc khúc của Bác Hoàng Oanh đang trổi. Tôi chú ư lắng nghe, có cả tiếng đệm của chú Họa Mi, tiếng ḥa của chàng Sơn Ca và tiếng gơ nhịp của ông Se Sẻ. Tôi cảm thấy lâng lâng như muốn ḥa ḿnh vào vũ trụ nếu không có những tiếng reo ḥ từ sau lưng tràn đến thức tỉnh tôi. Tôi giật ḿnh ngơ ngác nh́n quanh trong lúc một tràng cười ḍn dă nổi lên và một lời nói dơng dạc : - A, có hai con ốc sên trên cái vành chậu này anh em ơi !! Không phân định được trước sau, tôi chỉ thấy ḿnh bỗng dưng bị tách rời khỏi đất đứng và đưa hỏng lên cao. Tôi quờ quạng trong không gian, chới với, lo sợ. C̣n người bạn của tôi đâu, ra sao rồi?? - Đây nè, ḿnh bỏ chúng lên mấy ngọn bông lài non này đi. Cho chúng nó ăn một bữa tiệc đầu xuân với chứ. Qua phút hoảng hồn, tôi lại bám được vào một ngọn lá xanh rờn, mùi sương mai, mùi nhựa cây lẫn lộn với nhau, đánh mạnh vào khứu giác. Tôi nh́nh quanh nửa ṿng, người bạn của tôi kia, đang ở ngọn lá bên cạnh. Tôi nói nhỏ: - Bạn ạ, loài người đáng yêu quá bạn nhỉ !!
Túy Việt
1973
|