An Thảo
MỘT CHIẾC LÁ GÓP XUÂN
Một quy luật của vạn vật, xuân, hạ, thu, đông tiếp nối nhau như một tràng chuỗi khép kín, có hạt long lanh lên màu của đá sáng chói, có hạt c̣n trầm ḿnh bởi sự mài giũa chưa đủ độ chín, nhưng rồi hạt nào cũng mang ư nghĩa riêng tư của bản thân nó hay do góc nh́n của mỗi cá thể khi nh́n vào nó. Con người muốn nh́n được cái đẹp của mùa xuân phải khắc khoải hết một mùa đông lạnh giá, co ro trong nỗi buồn hiu quạnh của những đợt băo tuyết hoặc đôi khi chỉ chịu đựng những cơn gió bấc bất chợt lùa qua vai ở thời tiết Sài G̣n này. Tuy nhiên, mùa đông những năm qua dường như quá dài, nó ôm trọn cả các mùa c̣n lại để chiếm trọn ưu thế là băng giá, là nỗi buồn là nỗi đau chồng chất. Chẳng c̣n lạ ǵ với quá nhiều điều buồn bă mà nó đă đưa đến, và cũng đă quá nhiều bài viết nói về nó, nhưng rồi đúng như quy luật của vạn vật, nó phải qua, mùa đông phải qua để nhường cho mùa xuân đến, ấm áp và xinh đẹp. Nếu cầu thị, con người đă kịp nhận ra điều ǵ trong mùa đông dài đầy căm hờn ấy, đó chính là điều mà con người cần giữ lại, chứ không phải là ngồi đếm những nỗi đau bên ngoài cửa sổ nữa, mà nh́n lại toàn bộ một quá tŕnh sống, con người ta đă làm ǵ và nhận được ǵ, cho những ǵ và mất những ǵ, đau khổ những ǵ và hạnh phúc điều ǵ? Sau tất cả, tôi chọn Hạnh Phúc và đề bạt lên làm biểu tượng của mùa xuân, con người không ai lại chối từ một phần thưởng hay một món quà sau tất cả những nỗ lực, vất vả, hy sinh. Và với tôi, Hạnh Phúc chính là món quà lớn nhất mà tôi luôn nỗ lực để có được nó, Hạnh Phúc của đôi lứa dù ở tuổi nào tôi vẫn hân hoan mà đón nhận, có thể là khi tôi đă già như cặp diễn viên già mà tôi sắp nhắc đến đây. Cũng có thể nói đó chính là lá xuân trong những ngày đông lạnh giá. Khi tôi đọc truyện ngắn “Bàn tay trong một bàn tay – nguyên tác tiếng Ư: Sempre mano nella mano” của nữ nhà văn Elena Pucillo Trương và được dịch bởi chính người chồng yêu dấu của ḿnh, nhà văn Trương Văn Dân. Có một thứ cảm xúc dâng trào khó tả, một câu chuyện được viết lại dưới góc nh́n của người thứ ba đang kể chuyện, đầu câu chuyện như một bức tranh ảm đạm chẳng mấy vui tươi hay có thể có chút hạnh phúc nào dưới góc nh́n ấy. Nó tràn ngập sự hiu quạnh, lẻ loi của hai con người đă già d́u nhau ngồi trên băng ghế gỗ quen thuộc của một góc công viên giữa một thành phố xô bồ, một cuộc sống ồn ào đầy bon chen. Tôi chạnh ḷng khi thoạt nh́n bức tranh ấy, có vẻ tôi cũng chỉ áp đặt con mắt hời hợt, những suy tưởng ích kỷ đầy sợ hăi của một người trẻ lo sợ tuổi già cũng đơn côi như vậy. Nhưng tôi b́nh lặng lại trong vài hơi thở rồi nhẹ nhàng đọc tiếp mà không áp đặt suy nghĩ hạn hẹp của ḿnh vào câu chuyện nữa.
“..Ông lăo nắm tay bà, cẩn trọng đỡ người bạn đời của ḿnh, giúp
bà ngồi xuống một cách nhẹ nhàng và thoải mái. Mỗi cử chỉ của ông
đều ân cần, chậm răi và cẩn thận như đang che chở và ve vuốt một chú
chim non bằng những lời yêu thương ngọt ngào.”(Trích dẫn từ truyện
ngắn Bàn Tay Trong Một Bàn Tay). “...Ngày nào cũng thế…, tôi chẳng biết bắt đầu từ lúc nạ, nhưng có lẽ lâu lắm. Mỗi ngày mỗi mới và có vẻ như mỗi ngày t́nh cảm giữa hai người mỗi thiết tha mạnh mẽ. Nó tương phản hoàn toàn với thế giới xung quanh, đến nỗi giống như một nghịch lư.” (Trích dẫn từ truyện ngắn Bàn Tay Trong Một Bàn Tay). “..., đến nỗi giống như một nghịch lư”, một nụ cười nữa lại nở trên môi, nghịch lư là phải, ở cuộc đời này, nước chảy đá ṃn, cái ǵ rồi cũng phai dần theo năm tháng, cuộc sống đổi mới từng giây từng phút. Con người quay cuồng theo thời gian chẳng biết ḿnh đang làm ǵ, chỉ kịp thấy thời gian thay đổi th́ ḿnh cũng đổi thay theo, chứ đâu để ư xem ḿnh cần giữ lại ǵ và thay đổi những ǵ. Đặc biệt với t́nh yêu, chỉ kịp phù hợp đôi chút th́ đă lao vào giữ lấy, mà không thể ngồi lại để xem ta có thể kết nối với người yêu bằng những thể khác ngoài thể xác hay không. V́ thể xác th́ mất đi sự tươi mới, thanh xuân theo từng độ tuổi nên chẳng thể nào giữ nguyên vẹn mùi nồng nàn ban đầu của t́nh yêu. Th́ làm sao có được một t́nh yêu ngày càng tha thiết mạnh mẽ hơn theo thời gian? Tôi đặc biệt thích cụm từ “trong cái vũ trụ thu hẹp của họ”, ở cái tuổi có thể chín một chút trong t́nh yêu, tôi hiểu sâu sắc cái vũ trụ thu hẹp của hai người yêu nhau giữa cái vũ trụ to lớn của tạo hoá. Đă gọi là vũ trụ th́ nó phải có đầy đủ các nguyên tố tạo nên nó “đất, lửa, nước, khí”, sự thấu hiểu và đồng điệu giữa hai người yêu nhau, sự nhẫn nại, kiên tŕ của tính đất, sự đam mê, nồng nhiệt của lửa, sự yêu thương bao dung của nước, sự sắc bén, tinh anh của khí, tất cả đều có trong cuộc sống mà chỉ có hai người thực sự yêu nhau mới có được. Mất đi một nguyên tố nào đó trong bốn nguyên tố trên, hay nhiều quá một nguyên tố nào đó cũng gây nên hậu quả nghiêm trọng dù là khía cạnh nào đi chăng nữa. Tôi nghĩ thầm, những người có thể yêu nhau đến già chính là một phù thuỷ của cuộc sống vốn khó khăn này, họ có đầy đủ các đức tính để có thể đọc được thần chú và tạo ra một t́nh yêu nhiều màu sắc cho cuộc đời ḿnh. Nếu bạn đă từng đọc qua truyện ngắn này, bạn sẽ nhận ra rằng, đoạn đầu là cả một bức tranh nhẹ nhàng, tĩnh lặng giữa một không gian đầy chuyển động của sự sống xô bồ. Bạn có thể nghĩ rằng, hai người già ấy sống chỉ để yêu nhau và chẳng có bất kỳ nỗi sợ hăi nào. Cuộc sống bây giờ đă quá nhiều tổn thương, v́ một điều ǵ đó, con người mất đi một trong các nguyên tố để tạo nên sự sống đă gây ra hàng loạt tổn thương cho nhau, cho đồng loại và cho chính bản thân ḿnh mà không hề biết. Sự náo nhiệt và thay đổi nhanh như một công cụ time – lapse trong lĩnh vực chụp ảnh đă làm con người không c̣n đủ thời giờ nh́n lại, không đủ thời giờ để b́nh lặng trong vài nhịp thở. Trong trí óc được gọi là ư thức ấy đă luôn đưa ra hàng loạt ư nghĩ được cài đặt một cách có ư thức về sự tranh giành, về sự ích kỷ, về sự sợ thiệt tḥi, về sự mất quyền lợi cá nhân,… nó thôi thúc con người cứ lao về phía trước để có thể nhanh chân leo lên một bục đứng cao nhất, để được đèn highlight bật sáng rực rỡ có ḍng chữ “thành công” dù cho bên dưới sẽ đạp đổ bao nhiêu đồng loại. Con người bây giờ họ chọn đúng một phần thưởng là “thành công” để phấn đấu bước đến, người chưa đạt đến lại về gặm nhắm đau thương và bằng mọi giá lại lao lên để giành lấy nó. Họ chỉ chọn nh́n nhận cuộc sống bằng ư thức được cài đặt chứ không chọn nh́n nhận cuộc sống bằng trái tim và tiềm thức, những thứ có sẵn dường như khó nh́n thấy và khó chấp nhận v́ họ thường chán ghét cái ḿnh có được hay sẵn có và từ đó tạo ra hành động dễ gây tổn thương cho chính ḿnh và cho người khác. Và họ nghĩ cuộc sống cứ như cuộc chơi, phải có kẻ thắng và kẻ thua, những kẻ không chung quan điểm, đứng bên lề cuộc chơi dù có b́nh yên đến nỗi khao khát th́ vẫn chỉ được ví những kẻ sống trên mây. Quay trở lại đôi t́nh nhân già của Elena Pucillo Trương, dường như họ sống b́nh thản đến nỗi sự sợ hăi chẳng làm ǵ được họ bởi họ được bao bọc hào quang của sự hạnh phúc. Thế nhưng, cũng là con người, nỗi sợ hăi cũng được h́nh thành từ ư thức của họ, càng hạnh phúc, càng yêu thương nhau họ càng sợ một ngày nào đó họ không thể ở bên cạnh nhau. Khi mà tuổi ǵa đă nhuộm trên da tóc họ. “Trong bóng tối của buổi chiều tàn, bà vợ mắt nhắm nghiền, nằm bất động trên chiếc giường đôi. Hai bàn tay bà đặt trên ngực, những ngón tay nắm chặt chuỗi tràng hạt. Trên trước ghế đẩu đặt cạnh giường, ông chồng ngồi gục đầu, kiệt sức sau một cơn khóc tuyệt vọng. Ông liên tục lau mặt bằng chiếc khăn ướt ră v́ nước mắt. Rồi, bất th́nh ĺnh, trong tay ông loé lên ánh thép lạnh lẽo của một khẩu súng. Ông đăm đăm nh́n họng súng, những giọt nước mắt vẫn tiếp tục rơi, làm ướt chiếc ṇng lạnh giá. Ông th́ thầm vài lời ǵ đó, rồi bằng một cử chỉ thật nhanh đưa họng sung chĩa vào màng tang ḿnh. Chỉ trong tích tắc. Bàn tay rớt xuống! Chẳng có tiếng nổ nào xảy ra. ….. Bây giờ tới phiên ông. Ông nằm bất động trên chiếc giường đôi, mắt nhắm nghiền và cũng với chuỗi tràng hạt trên tay. Bà vợ, thận trọng và run rẩy đặt một bàn tay lên trên quyển sách nằm trên ngực chồng….” (Trích dẫn từ truyện ngắn Bàn Tay Trong Một Bàn Tay).
Tôi đă chẳng hiểu ǵ khi đọc hết đoạn này, tự đặt câu hỏi chuyện ǵ đang diễn ra, những câu hỏi vơ đoán ngu ngốc thiếu sự nhạy bén và sự trải nghiệm ở cuộc đời. Tôi không ngờ được họ từng là một cặp đôi diễn viên nổi tiếng và ăn ư, v́ tuổi già họ thanh thản từ giă sân khấu, trở về sống cuộc đời giản đơn và thanh b́nh bên nhau. Là một cặp đôi mà chỉ có người này mới lấp đầy khoảng trống bên trong sâu thẳm của người kia, nên họ không cần sự ồn ào hay được công nhận của ai khác ngoài t́nh yêu của cả hai dành cho nhau. Bởi v́ lẽ đó, họ đă bắt đầu viết cho ḿnh một cái kết đôi, một cái kết mà nếu như một trong hai người đột nhiên rời đi, người c̣n lại sẽ làm ǵ. Họ diễn đi diễn lại vở kịch đau ḷng đó không cho khán giả xem, mà họ diễn để nỗi sợ bên trong họ vơi đi phần nào, khi mà bác sĩ đă thông báo người vợ sẽ ra đi bất cứ lúc nào bởi căn bệnh tim mạch. Tôi đă thử tưởng tượng rằng, một ngày nào đó đột nhiên người yêu dấu nhất, người mà cả cuộc đời c̣n lại tôi sẽ chẳng t́m thấy ai có thể thấu hiểu tôi, và tôi thấu hiểu họ sâu thẳm bên trong con người mà cả hai chúng tôi cố tạo ra bên ngoài khác biệt, cảm giác lồng ngực cũng như người vợ ấy bị một tảng đá đè ngực mà không cách nào nhấc xuống, nước mắt chợt tuôn ra mà không cầm lại được. Điều mà chính tác giả nhấn mạnh ở đây c̣n là một nỗi đau khắc khoải khác của người vợ, nếu như một gia đ́nh b́nh thường sẽ là vợ chồng cùng những đứa trẻ, những đứa trẻ luôn là những phương thuốc kỳ diệu chữa lành được vết thương và nỗi nhớ của một t́nh yêu xa cách. Giá như bà có đứa con, để lại cùng ông thủ thỉ khi bà xa vắng, có thể nh́n vào đứa con để hy vọng để gợi nhớ người đă xa. Nhưng tiếc thay bà đă không làm được điều đó, bà trăn trở rất nhiều, v́ phụ nữ không được làm mẹ cũng như mất đi nhiều về thiên chức của tính nữ mà tạo hoá đă ban cho. Bà đâu biết rằng, ở cuộc đời mọi thứ đến với số phận của mỗi người đều có ư nghĩa riêng của nó, chẳng có ǵ làm thiếu đi sự hoàn hảo và đẹp đẽ của nó vốn có. Bà đă yêu ông bằng chính trái tim của ḿnh, chờ đợi ông và chưa bao giờ rời xa hay phản bội ông. Bà đă quá đẹp đẽ và tuyệt vời. Vào mỗi tối, sân khấu thiếu ánh sáng lung linh đó, họ lại bày soạn những đạo cụ cần thiết ra, không ai nói với ai lời nào, lặng lẽ diễn đi diễn lại vở diễn và diễn thật xuất sắc cho vai diễn cuối cùng của cuộc đời. Điều này khiến tôi cảm tưởng họ đang diễn để làm quen với nỗi đau, dù mong ước của ông luôn là được chết cùng nhau. “Ông thường lặp đi lặp lại rất nhiều lần: Ước muốn lớn nhất của chúng ta là có thể chết cùng một lúc, nhưng dễ ǵ Chúa ban cho ta ân sủng này! Nhưng ông đă lầm..." (Trích dẫn từ truyện ngắn Bàn Tay Trong Một Bàn Tay). Chắc hẳn ai rồi cũng ṭ ṃ cho cái kết ấy, con người thường cầu nguyện với một ḷng thiếu tin. Ông đă lầm và chính chúng ta cũng ngỡ ngàng, tôi ṭ ṃ không biết Elena Pucillo Trương đă quá yêu nhân vật của ḿnh nên tạo một cái kết đẹp đẽ, hay một lời nhắn nhủ cho sự thức tỉnh niềm tin tâm linh ở cái kết này. Con người luôn bị niềm tin hạn hẹp của ư thức trói buộc lại những ước muốn, hoặc cầu nguyện với sự sợ hăi, sợ rằng điều ước không thể thực hiện được v́ ư niệm “trên đời chẳng có phép màu”. Nhưng riêng cá nhân tôi, tôi tin người chồng khi đă cầu xin mỗi ngày với một niềm tin tuyệt đối, và với một kế hoạch B được lập ra như vở kịch, th́ cách ǵ đi chăng nữa, ông và bà cùng nắm tay nhau lên thiên đường. V́ t́nh yêu và niềm tin tuyệt đối vào Thiên Chúa, chẳng có bất kỳ sự sợ hăi nào của cuộc sống trần gian này c̣n làm ông lo sợ và níu kéo ông nếu không có bà. Đó là sự Hạnh Phúc viên măn nhất mà Thiên Chúa đă ban cho ông bà vào mùa xuân cuối cùng của ông bà ở trần gian này một phần thưởng xứng đáng. “…Và chỉ có vài hàng trên một tờ báo. Trong lúc ngủ trái tim mệt mỏi của bà đă vĩnh viễn ngừng đập. Và ông, bất th́nh ĺnh thức giấc, tin là c̣n có thể cứu bà, ông lao tới chụp ống điện thoại để gọi xe cấp cứu… nhưng đă không kịp nữa. Trái tim của ông cũng ngừng đập v́ đau đớn, nó chỉ cho ông một tích tắc thời gian để đưa cánh tay nắm lấy tay bà. Sự việc chỉ xảy ra trong tích tắc.”
Lời cuối: Tôi, một người đọc trẻ tuổi, chẳng dám đưa ra những suy tưởng cá nhân để áp đặt vào bất kỳ một tác phẩm nào. Tôi chỉ xin mạn phép được viết ra một phần góc nh́n của cá nhân ḿnh, về những điều cảm nhận được, hay đồng cảm được với tác giả của tác phẩm. Và qua đó tôi cũng đúc kết được cho ḿnh một bài học qua những tác phẩm được viết ra, tôi luôn biết ơn v́ điều này. Bài viết được cảm tác từ truyện ngắn Bàn Tay Trong Một Bàn Tay – được in trong tập truyện ngắn – tuỳ bút “Một Phút Tự Do” của Elena Pucillo Trương – bản dịch của Trương Văn Dân.
Mùa xuân, 2022
An Thảo
|